SINK OR SWIM - 13 (END)
Cập nhật lúc: 2024-11-26 19:08:45
Lượt xem: 335
Tôi mở tập tài liệu ra trước mặt bà ấy, đưa cho bà ấy xem từng bức ảnh một, vẻ mặt của bà ấy không hề thay đổi gì.
Từ khi quyết định thoát khỏi gia đình này thì mỗi lần bị đánh đập tôi đến nhờ dì chủ quán ăn vặt chụp ảnh, sau đó in ảnh ra lưu giữ lại.
Tôi lật từng trang từng trang tài liệu cho Kỷ Vũ xem, khuôn mặt bình tĩnh của bà ấy dần dần có chút thay đổi. Tôi nhìn bà ấy, bà ấy nhìn tập tài liệu tôi đã chuẩn bị.
Phần trước của tập tài liệu là những bức ảnh vết thương của tôi, phần sau là thông tin về các trường đại học và các nghề nghiệp liên quan.
Kỷ Vũ học các môn xã hội rất tốt, trong đó môn tiếng Anh là môn bà ấy giỏi nhất, trường đại học mà bà ấy thi đậu cũng là trường Đại học Ngoại ngữ. Khi bà ấy làm giáo viên tiếng Anh tiểu học, thỉnh thoảng ở nhà tôi cũng thấy bà ấy đọc một ít tài liệu giảng dạy viết bằng tiếng Anh.
Tôi đã tìm rất nhiều khóa học dành cho người lớn để bà ấy tham khảo, có rất nhiều loại chứng chỉ bà ấy có thể thi được, cùng rất nhiều công việc liên quan đến dịch thuật, thậm chí có cả những khóa học ở nước ngoài.
Tôi thấy Kỷ Vũ cúi đầu ngày càng thấp, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở đè nén của bà ấy. Tôi chỉ viết vài từ ở trang cuối cùng của tập tài liệu.
“Sink or Swim”
Tôi tin bà ấy có thể hiểu được.
Tôi sẽ cho tiền Kỷ Vũ, người biết cách chiến đấu vì chính mình chứ không phải một Kỷ Vũ, người chỉ biết hy sinh vì người khác.
Tôi muốn cho bà ấy thấy rằng, cơ hội mà bà ấy đã từ bỏ không chỉ là một cái gai mà còn là một hạt giống, một khi gieo vào trái tim bà ấy thì sẽ nhanh chóng phát triển thành một đại thụ che trời, đè bẹp bà ấy.
Bà ấy cần được xem những tài liệu đó, đề bà ấy biết bà ấy đã từ bỏ những gì và bà ấy đã từng bắt tôi phải từ bỏ những gì.
“Tiểu Kiệt đã vào đại học rồi, về cơ bản bố mẹ chẳng còn quan hệ gì nữa. Nếu bây giờ mẹ vẫn muốn từ bỏ thì chúng ta sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ, mẹ nghĩ kỹ đi rồi gọi điện cho tôi”.
Nói xong tôi bước ngay ra khỏi quán café nhưng cũng không đi xa mà đứng nấp vào góc nhìn Kỷ Vũ ôm tập tài liệu nằm gục lên bàn, bả vai run rẩy.
Tôi ngước nhìn bầu trời. Thời tiết rất đẹp, trong xanh không mây, ánh nắng đang chiếu sáng vạn vật.
Thực ra, nếu bà ấy biết một chút về luật pháp thì bà ấy sẽ biết những tài liệu đó không đủ để làm bằng chứng khởi tố, nhất là khi tôi thường xuyên đánh nhau lúc học cấp 2.
Nhưng tôi cũng vừa nhận ra là bà ấy không thèm quan tâm đến việc đó. Vẻ mặt của bà ấy lúc đòi tiền vẫn cứ vô cảm như thế. Biểu hiện của bà ấy bắt đầu thay đổi từ khoảnh khắc nào?
Tôi quay lại nhìn Kỷ Vũ đang khóc như một đứa trẻ. Là từ bức ảnh đầu tiên chụp trường đại học. Tôi chợt cảm thấy có lẽ bà ấy cũng hiểu tôi. Bởi vì bà ấy đã từng trải qua nỗi đau không được học đại học vào đúng ngày nhận được giấy báo nhập học nên bà ấy mới bắt cóc tôi vào ngày thi đại học, bà ấy biết cách đánh gục tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sink-or-swim/13-end.html.]
Sau này, tôi nhớ lại ánh mắt bà ấy nhìn tôi ngày đó, có sự thiếu kiên nhẫn, có sự chán ghét, có sự tê liệt cảm xúc cùng cực. Ngoài ra còn ẩn giấu cả sự ghen tỵ.
Hai chúng tôi sinh ra lớn lên trong cùng một hoàn cảnh nhưng lại có hai cái kết hoàn toàn khác nhau.
Tôi không biết có bao giờ bà ấy cảm thấy tự hào về tôi không nhưng giờ đây tôi muốn bà ấy tự hào về chính bản thân bà ấy một lần, tôi cũng muốn cho bà ấy biết khi bà ấy nắm bắt được những cơ hội đó bà ấy sẽ có thể trở thành một con người tuyệt vời như thế nào.
Nửa đời trước của bà ấy bị vô số bàn tay kéo chìm xuống nhưng hiện tại không còn ai ngăn cản bà ấy nữa. Tôi hy vọng bà ấy có thể tự mình bơi ra biển lớn.
Tôi cúi xuống, dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi một cuộc gọi.
“Anh vừa làm được một việc rất vĩ đại”
“Nói rõ hơn đi”
“Anh vừa tài trợ cho việc cải tạo mở rộng một ngôi trường ở nông thôn”
Giọng nói của anh có chút mong chờ được khen ngợi, tôi nhíu mày hỏi: “Anh thừa tiền để đốt à?”
“Ấy ấy, sao em lại nói thế? Em từ từ nghe anh nói hết. Đó là một trường học dành cho nữ sinh”. Giọng điệu của Giang Dương nghiêm túc hơn một chút, tôi ngẩn người.
“Khi anh nhìn thấy những cô bé đó, anh đã nghĩ, ôi, Tiểu Châu bé nhỏ của chúng ta hồi nhỏ có phải cũng đáng thương như thế không, đợi đến khi tỉnh lại thì hợp đồng đã được ký rồi”.
Tôi vừa cười vừa mắng anh, “Em không cần anh thương hại đâu, em rất ổn”
Giang Dương cũng cười nói, “Nói thật thì ở đây không có nhiều người được đi học, có rất nhiều bé gái nhưng trường học lại quá nhỏ, anh không muốn những cô bé bị mắc kẹt…”
Tôi không nghe anh ấy nói thêm nữa, ngắt lời: “Có đủ tiền không? Nếu không đủ em chuyển thêm cho anh”
Tôi nhìn thoáng qua Kỷ Vũ lần cuối rồi quay người rời đi.
Tất cả chúng ta đều có cơ hội để tự cứu lấy mình.
Tất cả chúng ta đều cần phải nắm chắc cơ hội để tự cứu lấy mình.
(--END--)