Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SINH SINH AN BÌNH - 5

Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:09:31
Lượt xem: 43

Đường ca ôm ta lên rồi quay người đi, "Không biết là thiên kim tiểu thư nhà ai lại được nuông chiều đến vậy, ngay cả đèn lồng của Sinh Sinh cũng muốn cướp, mau chạy."

Ta bị đường huynh đùa giỡn cười khúc khích, Giang Dao đằng sau tức giận muốn đuổi theo nhưng bị ma ma theo hầu giữ lại.

Từ đó mà quen biết.

Sau này khi Giang Dao nhận ra ta là ai, nàng từ những lần đối đầu gay gắt dần dần trở thành người bạn thân duy nhất của ta. Nàng dần dần trở thành một thiếu nữ duyên dáng trong mắt ta.

Vài ngày trước khi Giang Dao đủ tuổi cập kê, nàng bỗng trở nên ngượng ngùng khó tả, đứng trước mặt ta mà xoắn lấy góc áo.

"Sinh Sinh à," tiếng "Sinh Sinh" thốt ra từ miệng nàng nghe thật xuyến xao, khiến ta không khỏi run lên bần bật. Thật ra, suốt những năm qua, Giang Dao luôn gọi ta một cách rõ ràng và mạnh mẽ, "Sinh Sinh! Ta đến rồi đây!"

Ta rùng mình nhìn nàng, "Có chuyện gì vậy?"

Giang Dao cắn môi dưới, lại không nhịn được mà mỉm cười, sau đó vội vã hạ thấp nụ cười, áp sát tai ta thì thầm: "Ngày hôm qua, ta đã bày tỏ tình cảm với Tống Dao, hắn đồng ý rồi."

"Ừm, bày tỏ tình cảm, còn đồng ý nữa, thật tốt quá, Giang Dao, không ngờ ngươi cũng có lúc to gan như vậy. Ngươi nói là ai cơ? Tống Dao? Tống Dao? Tống Dao!"

Chiếc ghế dưới thân như đang nung nóng m.ô.n.g ta, ta vội vã đứng bật đứng dậy. Đây là một trong những khoảnh khắc ngạc nhiên nhất trong cuộc sống bình lặng của ta, cảm giác ngạc nhiên này không thể so sánh với việc bị lửa thiêu đốt, phải nói là như bị lửa thiêu cháy toàn thân mới đúng.

"Ngươi nói là ca ca của ta, Tống Dao!?"

Giang Dao đỏ mặt, vội vàng dùng tay che miệng ta, "Nói nhỏ thôi, nói to như vậy là khiến ta phải đánh ngươi sao."

"Nếu ta đánh ngươi, Tống Dao sẽ giận ta."

Giang Dao ước chừng dùng gần nửa canh giờ để kể hết cho ta câu chuyện về nàng và ca ca ta, cách họ trao đổi ánh mắt âu yếm trước mặt ta, tình cảm thắm thiết sâu đậm của họ.

Thành thật mà nói, những gì nàng miêu tả không giống những gì ta nhìn thấy. Ca ca ta thật sự gọi nàng là "A Dao"? Rồi còn ôn nhu dỗ dành nàng ăn kẹo đường hồ lô sao?

Ta nghi ngờ rằng Giang Dao đang tưởng tượng ra hết thảy.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, "Dao Dao, hay là chúng ta mời một thái y đến xem thử nhé?"

Giang Dao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ta thì nụ cười ôn hòa, "Đừng khiến ta phải thực sự đánh ngươi đấy, Sinh Sinh."

Cuối cùng, Giang Dao cũng cảm thấy mỹ mãn mà hồi cung.

Ta mất hồn mất vía ngồi trên ngưỡng cửa trước sân của đường huynh, chờ huynh ấy trở về rồi hỏi, “Ca ca, huynh và Dao Dao là thật sao?"

Dù chỉ là quan hệ thân thích, nhưng giữa họ không có sự hòa hợp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sinh-sinh-an-binh/5.html.]

Đường huynh dịu dàng cúi xuống vỗ đầu ta, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu sáng sau lưng huynh ấy.

"Đúng thế, Sinh Sinh yên tâm. Ca ca sẽ đối xử tốt với Giang Dao."

Ca ca ta, chính là ca ca tốt nhất trên thế gian. Huynh ấy biết ta lo lắng rằng huynh ấy và Giang Dao không thể ở bên nhau, nhưng huynh ấy cũng hiểu rằng điều khiến ta lo sợ nhất là chính là bằng hữu và ca ca sẽ quên ta.

"Sinh Sinh ngoan, ca ca và Giang Dao sẽ không quên muội. Dù chúng ta có thành thân, Giang Dao vẫn sẽ là bạn tốt nhất của Sinh Sinh, ca ca vẫn luôn là ca ca của Sinh Sinh."

Ta cố gắng kìm nén nước mắt, nhìn ca ca gật đầu kiên định.

"Muội tin ca ca, cũng tin Dao Dao. Muội tin hai người sẽ không quên muội."

8.

Hôm Giang Dao hồi kinh, nàng vẫn giữ thái độ vô cùng kín đáo. Khi Uyên Ương báo rằng Trưởng công chúa đã đến phủ, ta còn chưa kịp phản ứng lại.

Đến khi ta thay giày dep, chỉnh trang y phục bước ra hoa viên, đã trông thấy Giang Dao đang ngồi trên chiếc xích đu. Lâu ngày không gặp, nàng vẫn không có gì thay đổi, váy dài màu nguyệt bạch, nhìn ta mỉm cười: "Sinh Sinh."

Chiếc xích đu này vốn là do ca ca làm riêng cho ta và Giang Dao, mỗi người một chiếc. Khi ấy, huynh ấy đứng sau đẩy, đẩy ta thấp một chút, lại đẩy Giang Dao cao hơn một chút.

Ta ngập ngừng hồi lâu, rốt cuộc cũng thốt ra được một câu: "Đã dùng bữa chưa?"

Giang Dao khẽ bật cười, "Vẫn ngốc như xưa."

Ta cũng cảm thấy mình có chút ngốc, bất giác bật cười với nàng. Cười xong, ta lại nhịn không được mà ho khan.

Giang Dao nhẹ nhàng vỗ lưng ta: "Vào phòng rồi nói, bên ngoài gió lớn."

Sau khi vào phòng, Uyên Ương bưng trà nóng lên cho chúng ta. Trước kia Giang Dao không uống trà nóng, nàng luôn đợi nguội rồi mới uống một hơi cạn sạch. Nhưng bây giờ nàng đã có thể thong thả nâng chén, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm một.

"Đã lâu không gặp, thân thể ngươi đã khá hơn chưa?" Nàng đặt chén trà xuống, trong mắt tràn ngập lo lắng.

"Khá hơn nhiều rồi, vừa rồi chỉ là gặp gió nên bị sặc thôi, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng ta đã có thể chạy ba vòng mà không thở gấp đấy."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật."

Giang Dao cười khẽ, không đáp.

"Nhiều năm qua, ta vẫn luôn ở núi Vân Vụ thay A Dao cầu phúc, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ ngươi. Hoàng huynh từng viết thư nói thân thể ngươi không tốt, lại còn có chuyện gì mà thiên mệnh chi nữ hạ phàm..." Nói đến đây, Giang Dao cười lạnh một tiếng, "Ta không tin cái gọi là thiên mệnh chi nữ, nhưng hôn sự giữa ngươi và Giang Trạm vốn đã được định sẵn, nếu có kẻ nào dám sinh tâm tư khác, ta tuyệt đối không cho phép."

Loading...