SINH SINH AN BÌNH - 3
Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:08:56
Lượt xem: 39
Phụ thân ta là con út trong nhà, tổ mẫu sinh được ba người con trai, nhưng nhị bá phụ yểu mệnh mất sớm. Tiểu cô cô và phụ thân là cùng một mẹ sinh ra.
Hậu duệ của Tống gia ai ai cũng phải học võ, chỉ có như vậy mới có thể báo quốc, ra trận g.i.ế.c địch.
Phụ thân kể rằng tiểu cô cô cầm kiếm từ năm ba tuổi, khi ấy thanh kiếm cao bằng người. Về sau, thời điểm tiểu cô cô c.h.ế.t trận khi tuổi đời vẫn còn trẻ. Trước khi lên đường, người dặn ta phải ngoan ngoãn nghe lời, chờ người trở về sẽ mua đường hoa quế ta thích ăn nhất.
Nhưng ta sợ lắm, sợ tiểu cô cô đi rồi sẽ không về nữa. Ta khóc lóc níu lấy vạt áo người nói Cô cô đừng đi, cô cô đừng đi! Cô đừng bỏ lại ta, đường ca đã không cần ta rồi, chẳng lẽ cô cũng không cần ta nữa sao?
Tiểu cô cô khóc lóc thương tâm chẳng kém gì ta, người rút kiếm c.h.é.m đứt vạt áo ấy, quay người lên ngựa.
Ngựa chạy thật nhanh, ta làm sao cũng không đuổi kịp.
5.
Khi tỉnh lại, mắt ta đau nhức. Mẫu thân ngồi bên giường, hai mắt đã đỏ hoe, người nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mặt cho ta.
"Sinh Sinh mơ thấy An nương sao?"
An nương chính là tiểu cô cô của ta. Ban đầu đặt tên là An, mong người cả đời bình an. Nhưng về sau…
Ta nghẹn ngào đáp một tiếng, cảnh tượng trong giấc mơ vẫn cuồn cuộn trong đầu. Mẫu thân dịu dàng lau mặt cho ta, song nước mắt lại không thể kìm nén mà lặng lẽ rơi xuống. Người và tiểu cô cô là khuê trung mật hữu, là tri kỷ thâm giao.
Sau trận bệnh này, vì giấc mộng xưa cũ, ta cứ thấp thỏm không yên, tinh thần hoảng hốt không ngừng.
Nghe nói vị thần nữ kia gửi thiếp muốn gặp ta, ta có phần kinh ngạc. Thực ra gọi nàng là "thần nữ" mãi thế nhưng ta vẫn chưa biết tên nàng.
Uyên Ương tức giận ném mạnh tấm thiệp lên bàn: "Nàng ta đây là đang sỉ nhục tiểu thư nhà chúng ta! Ai mà không biết chuyện nàng ta và Thái tử lan truyền ầm ĩ khắp nơi? Ai mà không biết Thái tử đã có hôn ước với tiểu thư? Giờ nàng ta còn mặt dày đến cửa khiêu khích?"
Ta thì không quá tức giận, một là vì ta chẳng có ý với Thái tử, hai là vì ta cảm thấy vị thần nữ này không hề có ác ý với mình.
"Uyên Ương ngoan, có gì phải tức giận? Hôn ước này vốn dĩ là hoàng gia dùng để ràng buộc phụ thân ta, đừng tức giận.. Nếu nàng ta đã gửi thiệp tới, tất nhiên phải tiếp đãi chu đáo, mau mời thần nữ vào đi."
"Tiểu thư thật là hiền lành quá mức!" Uyên Ương giận đùng đùng đi ra ngoài mời khách, ngay cả bóng lưng cũng mang đầy vẻ bất bình. Ta nhìn theo, không nhịn được mà bật cười.
Khi thần nữ vào cửa, ta mới có dịp nhìn nàng kỹ hơn. Dân gian thường nói nàng thanh tú đoan trang, nhưng ta lại thấy nàng đẹp vô cùng. Lông mày tựa dãy núi xa, đôi môi tựa anh đào, nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt, như mang theo cả hồ nước xuân ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sinh-sinh-an-binh/3.html.]
"Mạo muội tới bái phỏng, mong Tống tiểu thư thứ lỗi."
Ta thản nhiên mỉm cười: "Có người ghé thăm ta, ta còn vui mừng chẳng kịp, mời cô nương ngồi."
Nàng thản nhiên ngồi xuống ghế gỗ lim bên cạnh ta: "Ta tên là Trần Thanh Gia."
"Tống Sinh Sinh."
Chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu, khiến ta chẳng thể sinh lòng ghét bỏ nàng. Nói xong tên, cả hai lặng lẽ ngồi uống trà.
"Tống tiểu thư thường ho khan vào nửa đêm, có thể dùng cao lê mùa thu hòa nước uống, hiệu quả giảm ho rất tốt."
Trần Thanh Gia lo lắng nhìn ta, Uyên Ương vốn không thích nàng, nghe vậy thì bực bội hừ lạnh một tiếng. Ta quay lại nhìn Uyên Ương, mong nàng đừng thất lễ trước mặt khách.
Trần Thanh Gia chỉ cười, chẳng hề để tâm. Có lẽ nàng là người rất hay cười, lúc nói chuyện cùng ta luôn mang theo ý cười dịu dàng.
Ta lớn đến từng này tuổi cũng chưa từng kết bạn. Những tiểu thư khuê các khác luôn sợ trong lúc kết giao có chỗ nào không vừa ý ta, lại ngại ta hay ốm đau bệnh tật. Nhưng thực ra, ta chẳng phải người hay so đo tính toán.
Sau khi Trần Thanh Gia rời đi, mẫu thân lập tức tới viện của ta. Người hẳn là vừa trở về từ võ trường, gò má vẫn còn ửng đỏ.
Ta nhớ phụ thân từng nói: "Năm đó ta vừa gặp đã nhất kiến chung tình với mẫu thân con, thật sự là vì dáng vẻ nàng cưỡi ngựa quá mức anh dũng oai phong! Ta chẳng màng gì cả, lập tức xin cưới tiểu nữ vương này về nhà."
Năm đó, vị nữ tử anh dũng oai phong ấy, giờ đây lại bị giam cầm nơi kinh thành này cùng với ta.
"Sinh Sinh, vị thần nữ kia đi rồi sao?" Mẫu thân gọi nàng là thần nữ, nhưng trong giọng điệu lại chẳng có chút kính trọng nào. Ta ra hiệu cho Uyên Ương đi vắt khăn mặt tới cho mẫu thân..
"Đã đi rồi. Sao mẫu thân không ra ngoài gặp nàng một chút? Thực ra nàng ấy là một người rất thú vị."
"Vậy sao?" Mẫu thân nửa tin nửa ngờ.
"Dù sao ta cũng không tin vào chuyện quỷ thần này. Nếu nàng ta thật sự không có ác ý với con thì không sao, nhưng nếu chỉ là giả vờ, muốn làm hại con…"
Mẫu thân cười lạnh: "Thì đừng trách ta không khách khí."
Ta nhìn mẫu thân, mỉm cười gật đầu.