SERIES TỲ HƯU - Tì hưu 1: thiên kim thật giả

Cập nhật lúc: 2025-03-03 13:58:58
Lượt xem: 479

Sau khi thiên kim thật trở về, tôi bị bố mẹ quyền quý và bảy anh trai đuổi cổ khỏi nhà.

 

Tôi bày quầy xem bói tại chợ đêm.

 

Thiên kim thật đá đổ sạp hàng của tôi, còn tuyên bố sẽ dùng tiền táng c.h.ế.t tôi.

 

Cô ta không biết rằng số tôi mang mệnh Tì Hưu.

 

"Nhà họ Diệp phá sản ngay thôi." Lời tôi chẳng mấy mà thành sấm truyền.

 

Bảy thằng anh trai thê thảm chạy theo tôi cầu xin: "Em gái, em giúp nhà họ Diệp chúng ta lấy lại vị thế đi!"

 

1

 

Tôi tên Diệp Hưu, gọi thân mật là Hưu Hưu, trời sinh mang mệnh Tì Hưu.

 

Tôi bị nhà họ Diệp đuổi cổ nửa tháng rồi, tối nào tôi cũng sẽ đến chợ đêm bày sạp xem bói.

 

Khách hàng chủ yếu toàn cầu tài, hỏi vận.

 

Hôm nay, tôi vừa bày xong sạp hàng thì có một gã xăm kín cánh tay tới gây sự.

 

"Nhóc con, chưa mọc đủ lông đã học mấy tên lừa đảo đi xem bói cho người ta à?"

 

"Tính cho anh mày một quẻ xem nào, anh đây giá trị bao nhiêu? Tính đúng anh dập đầu với nhóc một cái. Tính sai, đừng trách anh mày đập nát cái sạp này!"

 

Giọng gã rất to, chẳng mấy mà thu hút một đống người đến hóng chuyện. 

 

Tôi nhìn xuyên qua đám người, thấy một chiếc Porsche mui trần đỗ ở góc đường phía xa.

 

Ngày trước con xe thể thao đó là của tôi.

 

Sau khi thiên kim thật Diệp Hi được nhà họ Diệp đón về, thiên kim giả là tôi đây bị bố mẹ và bảy ông anh trai quý hoá đuổi khỏi cửa, xe cũng thành xe Diệp Hi.

 

Nếu tôi không đoán sai thì gã xăm trổ này là tay sai của cô ta.

 

Cô ta hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Ngày tôi bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta hắt một chậu nước vào người tôi: "Diệp Hưu, cô trời sinh đã mang số nghèo hèn, lại vay mượn phúc đức của tôi mà sống sung sướng với tư cách thiên kim đại tiểu thư nhà họ Diệp hai mươi năm qua. Đấy là cô nợ tôi, cô lấy gì để trả tôi đây?"

 

Bố mẹ cũng trở mặt không quen biết: "Hưu Hưu, hai mươi năm nay nuôi mày thật sự là có mắt như mù. Thương Hi Nhi của bố mẹ quá, bấy lâu nay chịu biết bao nhiêu cực khổ!"

 

Ngay cả bảy ông anh trước giờ nổi tiếng ‘cưng em gái điên cuồng’ cũng không chút do dự đứng về phía đối lập với tôi.

 

"Hưu Hưu, cô thế mà lại cướp đi vị trí em gái ruột của chúng tôi, bao lâu nay uổng công yêu thương cô rồi."

 

"Mau cút khỏi nhà chúng tôi đi, cô không xứng gọi chúng tôi là anh."

 

Nghe những lời nói lạnh nhạt của bọn họ, lòng tôi buốt giá.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Tôi cứ tưởng dù bọn họ đón con đẻ về. có ra sao thì tôi vẫn được tính là con nuôi.

 

Hai mươi năm trời, kể cả nuôi một con ch.ó con mèo cũng sẽ nảy sinh tình cảm.

 

Không ngờ bọn họ thực dụng như vậy, không chỉ đuổi tôi khỏi nhà mà còn ghét cay ghét đắng tôi.

 

2

 

"Chị Hưu, trổ tài liền đi, cho gã này mở mang tầm mắt!"

 

Đám người hóng hớt cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.

 

Tôi quyết định dạy cho tên xăm trổ một bài học.

 

"Cam đoan là quỳ xuống dập đầu một cái đấy nhé, đến lúc đó đừng quỵt nợ."

 

Nói xong, tôi chỉ đồng xu xem bói, bảo hắn ta: "Anh sờ đồng xu này đi."

 

Gã xăm trổ chạm vào đồng xu, tỏ vẻ khinh thường: "Giả vờ tiếp đi! Anh mày chống mắt lên xem nhóc có thể vẽ ra chiêu gì."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/series-ty-huu/ti-huu-1-thien-kim-that-gia.html.]

Tôi vỗ bàn một cái, đồng xu bay lên giữa không trung.

 

Nhắm mắt lại, tôi tập trung cảm nhận tài vận trên người hắn.

 

Đến khi đồng xu rơi về vị trí cũ, tôi mở choàng mắt, nói: "Anh đang nợ 46.25 vạn tệ, trong đó nợ 12 vạn từ sáu cái thẻ tín dụng đã quá hạn trả, nợ các loại app vay tiền 10 vạn, còn vay bạn bè thân thích 24.25 vạn. Thế nào? Tôi xem chuẩn không?"

 

Mặt gã xăm trổ biến sắc, khí thế rõ ràng yếu hẳn đi, nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận:

 

"Mày nói bậy! Tao nợ nần bao giờ?!"

 

Tôi bấm ngón tay tính toán, nói tiếp: "Bây giờ trong ví wechat pay của anh chỉ có 54.6 tệ, trong túi có 2 vạn tiền mặt. 2 vạn này là một cô gái đi xe thể thao Porsche mui trần màu đỏ đưa cho anh, yêu cầu anh đến đây gây chuyện."

 

"Tôi tính đúng không?"

 

Gã xăm trổ không tin, hắn lấy điện thoại di động ra xem số dư ví Wechat pay.

 

Quần chúng vây quanh hắn cũng liếc thấy, bọn họ thán phục lên tiếng:

 

"Má ôi, thần kỳ quá! Số dư ví wechat quả nhiên chỉ có 54.6 tệ, chính xác đến cả số lẻ luôn! Chị Hưu trâu bò ghê!"

 

"Hừ! Lừa đảo! Hôm nay anh mày không rảnh chơi với nhóc, đi trước đây." Gã xăm trổ sờ túi theo bản năng rồi lùi về sau, định chạy.

 

Đám đông cảm thấy không thể để hắn ta đi dễ dàng vậy được nên tự động chắn đường.

 

Bên cạnh có người nhanh tay rút thẳng hai chồng nhân dân tệ trong túi quần hắn ra.

 

"Xem này, trên người hắn quả nhiên có hai vạn tệ, chị Hưu tính chỉ có chuẩn!"

 

"Còn không mau chịu phạt đi?"

 

"Dập đầu trước chị Hưu một cái thì trả lại hai vạn tệ cho, nếu không đừng trách chúng tôi gọi cảnh sát."

 

Gã xăm trổ bị dồn đến đường cùng, không còn cách nào, đành phải chậm rãi quỳ xuống, dập đầu với tôi.

 

Đám đông thấy thế thì không làm khó hắn nữa.

 

Hắn lấy lại hai vạn tệ rồi biến mất trong biển người.

 

3

 

Dẹp xong vụ gây hấn, chuyện làm ăn của tôi lại càng đắt hàng như tôm tươi.

 

Người ta xếp hàng trước sạp dài thườn thượt.

 

Tôi xem bói không đặt phí cố định, trên sạp hàng bày một cái bát tụ bảo chạm khắc Tì Hưu, sau khi tính xong thì khách tự bỏ tiền vào đó, nhiều ít tùy tâm.

 

Tôi xem được khoảng năm, sáu người thì gã xăm trổ dẫn một nhóm du côn quay lại gây sự tiếp.

 

Lần này ỷ đông, hắn rất phách lối, vừa đến đã đập bát tụ bảo Tì Hưu của tôi.

 

Choang! Bát tụ bảo vỡ thành hai nửa, tiền bên trong rơi lả tả.

 

Đám du côn phá sạp hàng của tôi, còn dọa người xung quanh rằng ai dám giúp tôi thì sẽ đánh cả người đó.

 

Quần chúng hóng chuyện lui lại.

 

Có người lấy điện thoại ra định báo cảnh sát nhưng bị gã xăm trổ giật lấy nện xuống đất rồi hung hăng đạp thêm hai nhát.

 

Tôi thờ ơ đứng dậy, nhìn hắn: "Mấy thằng đàn ông bắt nạt tôi một thân một mình có gì hay ho? Để tôi gọi thẳng cho kẻ đứng sau các người, xem cô ta có dám tới đây không."

 

Nói xong, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Hi.

 

Cô ta đang ngồi trong xe thể thao mui trần thảnh thơi xem trò hay.

 

Tiếng cười khẽ của cô ta truyền đến từ đầu dây bên kia: "Diệp Hưu, cô hài lòng với món quà tôi tặng không?"

 

Tôi giận dữ: "Diệp Hi, người chính trực không ai làm chuyện mờ ám cả. Cô trốn trong xe giả làm đà điểu à? Có giỏi ra đây nói chuyện."

 

"Ha." Cô ta lạnh lùng cười. "Ra thì ra, có gì mà không dám? Cô chờ đấy, tôi chuẩn bị một va li tiền rồi đây, hôm nay không táng c.h.ế.t cô thì không xong với tôi đâu!"

 

Loading...