SERIES TỲ HƯU - 2.9
Cập nhật lúc: 2025-03-03 14:14:16
Lượt xem: 325
21
Sáng sớm hôm sau, tôi và Chu Yến thu dọn rồi cõng ba lô hành lý tiếp tục tìm kiếm cỏ dưỡng hồn trong núi sâu.
Càng vào sâu thì càng có nhiều hoa kỳ cỏ lạ.
Chu Yến còn tiện thể bứng cả gốc vài loại thực vật quý hiếm cho vào túi chuyên dụng để mang về trồng nghiên cứu.
Chuyến này không uổng công.
Ba giờ sau, chúng tôi phát hiện ra cỏ dưỡng hồn tại một vách núi cheo leo.
Chu Yến buộc chặt một đầu dây thừng leo núi lên eo, đầu kia buộc vào cây đại thụ rồi chầm chậm tụt xuống vách đá.
Độ cao chênh vênh vạn trượng dốc đứng khiến lòng tôi run sợ, tôi đứng bên bờ vực nói với Chu Yến: "Chu Yến, anh cẩn thận nhé."
"Đừng lo." Chu Yến rất bình tĩnh, hình như anh đã trải qua huấn luyện leo núi bài bản.
Đúng lúc Chu Yến chỉ còn cách cỏ dưỡng hồn có mấy mét, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa.
Hoảng quá, tôi vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Chu Yến, có người đi tới đây. Tôi đi cản bọn họ, anh cũng mau chóng ngắt cỏ dưỡng hồn rồi trèo lên đi."
Chu Yến dặn dò: "Hưu Hưu, em lấy s.ú.n.g trong trong ba lô tôi mà phòng thân."
"Vâng." Tôi lấy súng, giấu ba lô sau mấy tảng đá và đi về phía tiếng bước chân.
Tôi trèo lên trên một cái cây, xuyên qua kẽ lá thấy ba kẻ.
Là ba trong số tám gã áo đen tối hôm qua đã rời đi.
Bọn họ lăm lăm d.a.o găm trong tay, dáo dác nhìn trái ngó phải tìm kiếm tung tích chúng tôi.
Một gã nói: "Trong tay cậu Chu có s.ú.n.g mà s.ú.n.g của chúng ta đã bị ném đi tối hôm qua rồi, quay trở lại tay không thế này khác gì đi chịu chết?"
Một gã khác cũng không hăng hái mấy: "Cả con khỉ kia nữa, trông còn đáng sợ hơn người. Hay là thôi đi, tối hôm qua cậu Chu đã bảo sẽ tha mạng cho chúng ta mà."
Gã thứ ba có vết sẹo d.a.o c.h.é.m trên mặt, có vẻ là một kẻ hung tàn: "Chúng ta là tội phạm g.i.ế.c người đang bị truy nã, nói không chừng thằng nhóc họ Chu đó có khi đã báo cáo hành tung của chúng ta với cảnh sát rồi ấy chứ. Không bằng chúng ta khử luôn hai đứa nó, sau đó đi vét sạch biệt thự nhà họ Lâm rồi cuốn gói chạy trốn tới chân trời góc bể có khi còn được sống thêm mấy năm."
Thì ra là thế.
50 vạn biết đi x3.
Đợi chị đây bắt được chúng mày thì có thể lĩnh 150 vạn tệ tiền treo thưởng báo cáo tội phạm truy nã rồi.
Tôi giơ s.ú.n.g b.ắ.n ba phát vào đùi bọn họ, trước tiên phải vô hiệu hóa phương tiện đi lại của bọn họ đã.
Ba phát đạn đều trúng đích.
"Á!" Bọn họ kêu lên sợ hãi, ngồi sụp xuống đất ôm lấy cái chân đẫm máu.
Tên mặt sẹo lộ vẻ hung ác, hắn giơ phi d.a.o găm về phía tán cây.
Tôi né tránh rồi tụt xuống khỏi cái cây.
Sau khi đứng vững, tôi lại b.ắ.n ba phát nữa, phế nốt cái chân còn lại của bọn họ.
Bọn họ trúng đạn không thể cử động chân, sáu viên đạn của tôi cũng đã được sử dụng hết.
Trong tay bọn họ còn có hai con d.a.o găm.
"Bà mịa nó, tao liều mạng với mày!"
"Đi c.h.ế.t đi!"
Hai con d.a.o găm một trái một phải đồng thời bay về phía tôi, tôi né được nhưng vẫn bị một lưỡi d.a.o xẹt qua bả vai.
Tôi xuýt xoa đau đớn.
Vai áo bị cắt rách, làn da cũng bị xẻ một đường, m.á.u tứa ra từ vết thương.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Một tia sáng nhạt lóe lên trên miệng vết thương, trong cơ thể tôi có nguồn năng lượng kỳ lạ chậm rãi bừng lên.
Cảm giác này đã từng xuất hiện nhưng bây giờ khác lần trước.
Lúc đó tôi thức tỉnh đôi mắt nhìn thấu tài vận và linh hồn, bây giờ tôi mới cảm nhận sức mạnh chân chính đang dần trỗi dậy.
Một loại sức mạnh có thể khiến bản thân tôi trở nên cao cường hơn, loại sức mạnh thần bí không cách nào giải thích bằng khoa học…
Tất cả sức mạnh trào dâng từ vùng đan điền, cuối cùng tập trung ở lòng bàn tay tôi.
Giữa lòng bàn tay như hình thành một vòng xoáy sức mạnh sắp sửa nổ tung.
Tay tôi run bần bật không thể ngừng nổi, vòng xoáy hút một con d.a.o rơi trên mặt đất vào trong.
Ba cọc tiền 50 vạn biết đi không dám tin vào mắt mình: "Mắt mình hỏng rồi à? Con d.a.o trên mặt đất sao lại chui vào trong tay nó được?"
Tôi đau đến phát run, muốn chặt luôn tay đi cho rồi.
Mắt tôi đỏ hồng.
Tôi giơ tay, con d.a.o bay ngược ra, sượt qua vai tên mặt sẹo và ghim chặt trên thân cây đại thụ tôi vừa leo lên ban nãy.
Đang đau tưởng c.h.ế.t thì một đôi tay to lớn đỡ lấy tôi, bên tai vang lên giọng nói lo lắng của Chu Yến: "Hưu Hưu, em sao thế?"
Tôi lịm đi trong vòng tay Chu Yến.
22
Ra khỏi núi Vu Sơn, Chu Yến đưa tôi thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ kiểm tra xong cũng không tìm ra nguyên nhân hôn mê.
Anh đưa tôi về nhà tĩnh dưỡng, tôi ngủ trọn hai ngày trời.
Trong hai ngày ấy, tôi mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy mình đang chạy trên trên bầu trời thuở sơ khai hỗn độn.
Trên trời còn có Kim Long vờn quanh tôi, Chu Tước mọc cánh, Phượng Hoàng trùng sinh từ tro tàn và Kỳ Lân toàn thân là lửa.
Sau khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên của tôi là: "Chu Yến, lấy được cỏ dưỡng hồn chưa?"
"Lấy được rồi, tôi đã chưng cỏ dưỡng hồn thành nước để ngâm ngọc bội Tì Hưu." Chu Yến đáp và đi ra ngoài mang nước dưỡng hồn vào cho tôi xem.
Tôi gọi Kim Hạ: "Hạ Hạ, em ở đâu?"
"Chị Hưu Hưu, em ở đây." Giọng Kim Hạ không còn yếu ớt nữa mà còn khỏe khoắn hơn lần đầu tôi gặp em.
Xem ra loại cỏ dưỡng hồn này thật đúng là có tác dụng. Đợi đến khi linh hồn Kim Hạ hồi phục, hoả táng di thể và mồ yên mả đẹp là có thể đưa em đi đầu thai chuyển kiếp rồi.
Kim Hạ bẽn lẽn nói với tôi: "Chị Hưu Hưu, chị có thể đừng đưa em đi đầu thai không? Chị giúp em báo thù thì chị chính là ân nhân của em, sau này em muốn theo chị để báo đáp."
"Chị yên tâm, bình thường em sẽ trốn trong ngọc bội, không gây phiền toái cho chị đâu. Chỉ khi nào chị cần thì em mới ra ngoài."
"Được không chị? Chị Hưu Hưu, năn nỉ chị đó."
Đứng trước lời thỉnh cầu của Kim Hạ, tôi nhất thời không biết phải làm sao.
Tôi nói với em: "Hạ Hạ, để chị suy nghĩ chút đã. Em cứ ở trong nước dưỡng hồn phục hồi đi."
"Vâng." Kim Hạ ngoan ngoãn đáp. Em sợ tôi không đồng ý nên bổ sung thêm: "Chị Hưu Hưu, hồi còn sống em đã gọi điện thoại cho chị đấy."
"Điện thoại?" Tôi sực nhớ tới cú điện thoại nhận được lúc đưa ông cụ Diệp xuống mồ.
Chẳng lẽ là Kim Hạ gọi tôi?
"Vâng, em tình cờ nghe thấy Lâm Vanh nói chuyện với đàn em. Lão bảo chị mang cung mệnh Tì Hưu, muốn bắt chị lại biến thành đồ chơi giống em."
"Khi đàn em báo số điện thoại của chị cho lão ấy, em đã học thuộc và nhân dịp bọn chúng không chú ý gọi điện thoại kêu chị mau chạy trốn."
"Bởi vì em biết, một khi chị bị Lâm Vanh bắt được thì sẽ rất thê thảm. Em không muốn những cô gái khác rơi vào vết xe đổ của em."
"Không ngờ em đang nói với chị thì bị Lâm Vanh phát hiện, bởi vậy lão tra tấn em trầm trọng hơn, dằn vặt em tới chết."
Nghe Hạ Hạ nói mà lòng tôi dâng lên một dòng nước ấm.
Trước khi đến Bắc Thành, chúng tôi vốn không hề quen biết, chính em lúc ấy cũng còn đang chìm trong địa ngục mà vẫn nghĩ đến việc bảo vệ một cô gái xa lạ.
Em rất phúc hậu, không đáng phải c.h.ế.t thảm như vậy.
Tôi quyết định: "Hạ Hạ... chị đồng ý để em theo chị. Nếu có cơ hội thì chị sẽ tìm cách hồi sinh cho em."
"Chị Hưu Hưu, hồi sinh hay không không quan trọng, chị xứng đáng với việc đó. Lần đầu gặp em ở nhà kho chị đã không ngại ngần giúp em ngay khiến em càng thêm chắc chắn gọi cú điện thoại đó là quyết định chính xác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/series-ty-huu/2-9.html.]
Sau khi tôi và Kim Hạ trò chuyện xong, Chu Yến bưng nước dưỡng hồn đặt ở nơi thoáng mát để Kim Hạ tĩnh dưỡng.
23
Chu Yến đi tới cầm tay tôi, hỏi: "Hưu Hưu, bây giờ em còn thấy không thoải mái chỗ nào không?"
Lòng bàn tay tôi có vòng xoáy đang ngưng tụ, đau thấu xương.
"Đau tay." Tôi nhíu mày.
Chu Yến xót xa: "Em kể tôi nghe chuyện gì xảy ra trước khi em hôn mê đi?"
Tôi kể lại mọi chuyện cho Chu Yến.
Chu Yến tổng kết: "Nếu tôi không đoán sai thì chắc là sức mạnh Tì Hưu trong cơ thể em thức tỉnh đó. Tạm thời cơ thể em chưa chứa đựng nổi sức mạnh kia, cho nên nó đang phong ấn tại lòng bàn tay em."
"Đợi khi nào em có thể khống chế nguồn sức mạnh này thì sẽ điều khiển được tùy ý, đến lúc đó em tay không tấc sắt lấy một địch trăm cũng không thành vấn đề."
Thần kỳ như vậy sao?
Tôi nắm ngược lại tay Chu Yến, mười ngón đan chặt vào nhau.
Ấy, hình như lòng bàn tay tôi cũng không đau lắm nữa.
Không biết có phải do ảo giác tâm lý không nhưng hình như vòng xoáy trong lòng bàn tay tôi đã bị đè xuống, cơn đau thật sự đang từ từ giảm bớt rồi triệt để mất hẳn.
Hóa ra nắm tay với Chu Yến còn có hiệu quả thần kỳ cỡ này?
Tôi đáp lời anh mới nói: "Chu Yến, có phải anh đọc nhiều tiểu thuyết kỳ ảo quá rồi không? Khai danh sách đọc mau, anh đọc loại lập cả hậu cung ấy hả?"
"Hưu Hưu, em còn tâm tình nói đùa xem ra là hết đau rồi hử?" Chu Yến biết thừa tôi đang giỡn nhưng vẫn trả lời câu hỏi của tôi vô cùng chân thành: "Tôi không đọc loại tiểu thuyết kỳ ảo lập cả hậu cung mà em nói. Tôi đã xác định người trong lòng là em rồi thì về sau nhất định cũng chỉ có em thôi."
Ôi c.h.ế.t mất thôi, anh tận dụng mọi cơ hội để tỏ tình đấy ư?
Tôi nghiêm túc đặt câu hỏi: "Giáo sư Chu, vậy phải thế nào em mới có thể khống chế sức mạnh Tì Hưu đây?"
"Trong hai ngày em hôn mê, tôi đã gọi điện hỏi ông ngoại tôi rồi. Ông ngoại bảo phải gặp mặt em mới nói chuẩn được."
"Hưu Hưu, chúng ta đi Long Thành một chuyến nhé?"
Ông bà ngoại Chu Yến là nhân vật lớn đức cao vọng trọng ở Long Thành, nghe nói nghiên cứu rất sâu về lĩnh vực huyền học.
"Được." Tôi bỗng nhớ ra một việc: "Hai hôm tôi không đến trường, anh có giúp tôi xin nghỉ phép không?"
"Đương nhiên, tôi đã ra tay mà em vẫn chưa yên tâm à, bạn học Diệp Hưu?"
Chu Yến lại nói cho tôi một tin tức: "Phải rồi, em giúp đỡ cảnh sát bắt được ba tên tội phạm g.i.ế.c người, được thưởng 150 vạn. Tôi đã gửi số tài khoản của em cho họ, em xem nhận được chưa."
Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra chi tiết giao dịch nhận tiền, quả nhiên có thêm 150 vạn.
Chu Yến lại đổi hướng khen tôi: "Hưu Hưu, em b.ắ.n s.ú.n.g rất chuẩn, không hổ là cô gái tôi phải lòng."
Tôi buông di động, đánh trống lảng: "Tôi đi tắm trước đã."
"Ừ, tôi xuống tầng nấu ít đồ ăn cho em." Chu Yến quay người vào phòng tắm điều chỉnh nước giúp tôi rồi mới đi ra.
24
Tôi mỹ mãn ngâm mình trong sữa bò và cánh hoa một hồi sau đó xuống tầng tìm Chu Yến.
Anh đang nấu cơm trong bếp, lần này anh lại đổi thực đơn mới.
Mùi thơm nức mũi mang lại cảm giác gia đình.
Ăn cơm trưa xong, anh đề nghị: "Em ngủ hai ngày rồi, đi ra vườn hít thở không khí đi."
"Vâng." Tôi ra vườn cho thoáng, chợt trông thấy dưới gốc cây có một chiếc lều vải quen quen.
Đây là cái lều chúng tôi dùng để ngủ trong hang đá mà? Giờ xung quanh nó còn có treo cả đèn trang trí và cờ màu.
Tôi quay đầu lại hỏi Chu Yến: "Chu Yến, anh dựng lều trong vườn làm gì?"
"Kỷ niệm." Chu Yến đi đến cạnh tôi. "Đêm đó rất khó quên."
Tôi hồi tưởng một chút, đúng là rất khó quên.
Chu Yến cõng tôi xuống núi, vốn không còn chỗ mang lều.
Đây là xuống núi xong anh cử riêng người lên núi lấy lều về.
Mặt trời ló dạng, chúng tôi ở ngoài vườn, ngồi phơi nắng trên ghế xích đu.
Thời gian như chậm lại, có cảm giác tháng năm yên ả.
Hạt giống hoa Chu Yến thu hoạch trên núi đã được trồng trong vườn.
Chu Yến nói báo cáo khám nghiệm tử thi của Kim Hạ và công cụ gây án đã chứng minh Lâm Vanh phạm tội.
Tuy nhiên so với việc ngồi tù thì cái c.h.ế.t của Lâm Vanh càng xứng đáng đặt dấu chấm hết cho tội nghiệt mà ông ta đã phạm phải.
Dù sao Kim Hạ cũng không phải người bị hại đầu tiên c.h.ế.t dưới tay Lâm Vanh.
"Tôi đi làm hai cốc cà phê." Chu Yến đứng dậy khỏi xích đu, đi phòng bếp mở pha cà phê.
"Tôi muốn học. Lần sau anh không ở nhà tôi sẽ tự pha cho mình." Tôi theo sau anh.
"Được." Chu Yến dừng bước, đợi tôi đến gần rồi nắm tay tôi.
Xay cà phê, nén bột, chế nước nóng, lọc bã, đánh bông sữa, vẽ hoạ tiết... Chu Yến thực hiện toàn bộ quy trình rất liền mạch.
Tôi quan sát anh vẽ tạo hình trên cà phê, một con Tì Hưu cho tôi, một con rồng cho anh, cả hai đều sống động như thật.
Tôi khẽ nhấp một hớp, quả thật là ngon hơn ngoài hàng quá nhiều.
Tôi cảm thán: "Chu Yến, ngay cả Latte art anh cũng biết, còn cái gì mà anh không biết không?"
Anh thưởng thức cà phê, gật đầu nói: "Có."
Tôi tò mò hỏi: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như..." Chu Yến trầm tư một lát, nắm tay tôi kéo vào lòng mình, vừa nhìn tôi anh vừa bảo. "Hôn."
Tôi cười nhẹ: "Anh hai mươi tám còn chưa hôn? Anh nghĩ tôi sẽ tin ư?"
Trong đêm ở hang đá, anh nhân lúc tôi ngủ hôn trộm má tôi.
Nghĩ tới đây, gò má tôi bắt đầu phớt hồng.
"Thật." Chu Yến nhìn tôi dạt dào tình cảm, anh nói với giọng khàn khàn. "Hay là mình thử chút nhé?"
"Ừm." Tôi nhắm mắt lại...
Mặt trời ngoài cửa sổ lên cao hơn, nắng đến mức cây cối trong vườn uể oải cụp xuống.
Tôi nghe thấy tiếng tim đập nhiệt liệt của anh, cũng nghe thấy tiếng lòng mình rung động.
Không biết bao lâu trôi qua, một hồi chuông điện thoại cắt ngang chúng tôi.
Tôi sờ soạng tóm lấy điện thoại trên bàn, giãy ra khỏi vòng tay Chu Yến.
Ghi chú trên màn hình hiển thị người gọi là Diệp Hi.
Tôi nghe máy: "Diệp Hi? Có việc gì?"
"Diệp Hưu, tôi đã trở lại." Giọng điệu của Diệp Hi vẫn vênh váo hung hăng như trước đây. "Cô chống mắt lên mà xem tôi dùng cung mệnh Tì Hưu quét ngang showbiz như thế nào đi."
Tôi sững sờ: "Cung mệnh Tì Hưu? Cô á?"
"Không phải tôi chẳng lẽ là cô?"Diệp Hi lạnh lùng cười khẩy. "Không ngại nói cho cô biết, tôi chuẩn bị bước vào giới giải trí. Tôi nhận vai nữ chính của một bộ phim đầu tư b.o.m tấn, hiện tại đoàn làm phim đang chờ ngày khai máy ở Long Thành."
Diệp Hi buông lời ngông cuồng: "Diệp Hưu, cứ đợi đến lúc tôi nổi tiếng rồi tôi sẽ hành cô ra bã! Tôi muốn lấy lại tất cả những gì cô nợ tôi, tất cả!"
"..." Tôi im lặng.
Chị hai ơi, chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng như vậy có ổn thật không vậy?.
Tôi nợ cô cái gì mà cứ níu lấy tôi không buông thế hả?
Tôi và Chu Yến vừa hay cũng sắp phải đi Long Thành tìm ông ngoại anh ấy.
Muốn hành tôi ra bã á? Diệp Hi, đến lúc đó cô đừng có khóc!