SERIES TỲ HƯU - 2.7
Cập nhật lúc: 2025-03-03 14:12:51
Lượt xem: 263
17
Hôm qua không yên giấc nên sáng nay lên lớp tôi liên tục ngủ gà ngủ gật, đến nửa sau tiết học thậm chí còn bò ra bàn thiếp hẳn đi.
May mà hôm nay chọn riêng chỗ ngồi ở hàng cuối cùng.
Trong mơ màng, tôi nghe thấy các bạn học bên cạnh nói:
"Bội phục Diệp Hưu thật đấy, tiết của giáo sư Chu mà cũng có thể ngủ được luôn."
"Giáo sư Chu giảng hay thế mà, Diệp Hưu chẳng nể nang mặt mũi thầy ấy nhỉ?"
"Không phải Diệp Hưu là bạn gái của giáo sư Chu hả?"
"E hèm, phải chăng là, tối hôm qua giáo sư Chu khiến Diệp Hưu mệt mỏi quá sức rồi, ha ha ha ha."
"Lại bị nhét đường vào mồm."
...
Mí mắt tôi càng lúc càng nặng.
Không biết ngủ bao lâu, tôi cảm giác cơ thể nhẹ bẫng.
Tôi mở mắt nhìn, hóa ra là đã tan học, các bạn học đang lục tục rời khỏi giảng đường.
Chu Yến đi đến dãy cuối, nhỏ giọng bảo tôi: "Đến văn phòng của tôi mà ngủ."
Tôi cảm giác mình chìm đắm trong vô số ánh mắt soi mói.
Trong giảng đường vẫn còn vài người chưa đi, bọn họ che miệng, phấn khích không thôi: "Wow, giáo sư Chu dịu dàng với Diệp Hưu thật đấy. Thuyền này mình chèo mạnh."
Chậc, các cậu ‘đẩy thuyền’ mọi lúc mọi nơi luôn hả?
Tôi đi theo Chu Yến vào văn phòng của anh.
Vốn Chu Yến không phải giáo sư cơ hữu trường tôi, anh chỉ nhận mấy tiết thỉnh giảng thôi nhưng nhà trường cũng chuẩn bị riêng một gian phòng để anh soạn bài nghỉ ngơi.
Chu Yến đặt tôi xuống salon và đóng cửa lại, chặn đám hóng hớt bên ngoài.
Tự nhiên hết buồn ngủ ngang.
Tôi ngồi dậy, hỏi Chu Yến: "Giáo sư Chu, tiết vừa nãy anh giảng cái gì đấy? Có thể kèm riêng lại giúp tôi được không?"
Chu Yến mỉm cười: "Rất vinh hạnh."
Thế là, thời gian nghỉ ngơi giữa ca của Chu Yến được dành để kèm riêng tôi trong văn phòng.
Anh chọn lọc những điểm kiến thức cốt lõi, tôi nghe say sưa.
Anh ở trường đợi đến tiết cuối của tôi trong sáng nay kết thúc rồi cùng tôi vào canteen trường ăn cơm trưa.
Chúng tôi trở thành tiêu điểm trong nhà ăn.
Hiệu trưởng trông thấy chúng tôi đi cùng nhau cũng không hề kinh ngạc, trước khi nhận lời thỉnh giảng thì Chu Yến đã đánh tiếng với ông ấy rồi, ông ấy biết anh vì bạn gái mới đến đây.
Sau khi ăn cơm trưa, tôi về ký túc xá thu dọn đồ đạc còn Chu Yến lái xe đến dưới tòa ký túc đợi.
Chờ tôi thu thập đồ đạc xong, nhân giờ nghỉ trưa anh chuyển đồ về nhà mình giúp tôi, đầu giờ chiều lại đưa tôi về trường học tiếp.
18
Tan học, Chu Yến tới đón tôi, bảo là sang nhà bố mẹ anh ăn cơm tối.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Trong bữa ăn, tôi thưa chuyện với chú Chu về Kim Hạ, xin ông ấy giúp tôi lấy được công cụ gây án ở vườn hoa nhà Lâm Vanh.
Chú Chu đồng ý luôn miệng, gọi điện thoại cử người đi ngay.
Đến lúc tôi và Chu Yến về đến nhà thì nhận được điện thoại, chú Chu báo đã lấy được công cụ gây án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/series-ty-huu/2-7.html.]
Chu Yến nói báo cáo khám nghiệm tử thi của Kim Hạ sẽ có vào ngày mai, sau đó anh sẽ tống Lâm Vanh đi ăn cơm tù.
Nhưng mà quá trình định tội chắc hẳn không nhanh như thế được đâu, Lâm Vanh sẽ tìm luật sư tốt nhất bào chữa cho mình.
Dù có bị định tội danh thì lão ta cũng sẽ tìm cách giảm hình phạt thôi.
Ngày hôm sau là thứ bảy, tôi và Chu Yến lái xe 200km vào sâu trong núi Vu Sơn tìm kiếm cỏ dưỡng hồn.
Anh mang theo con khỉ trước đây cào anh bị thương.
Con khỉ kia là vật nuôi của Lý Thủ Thanh, hồi nọ nó tấn công tôi chỗ vách núi thật ra là để cướp ngọc bội Tì Hưu trên cổ tôi.
Sau khi bại lộ, Lý Thủ Thanh mới đổi sang dùng Tô Thấm và Tôn Thành đi trộm ngọc.
Tôi không hiểu: "Chu Yến, con khỉ này quá hung hăng, anh mang nó theo làm gì? Định phóng sinh ư?"
Chu Yến nhốt con khỉ trong một cái lồng sắt rồi ném vào cốp sau: "Có tác dụng lớn chứ. Tôi đã thuần hóa nó ở phòng thí nghiệm rồi, giờ nó nghe lời tôi lắm."
"Ừm."
Núi Vu Sơn rất lớn, lúc chúng tôi bắt đầu lên núi đã là một giờ chiều, dám chắc không thể tìm thấy và quay về trước khi trời tối.
Cho nên kế hoạch là ở trong núi một đêm, chúng tôi mang theo lều vải dã ngoại và ít đồ cần thiết để cắm trại qua đêm.
Sau khi vào núi, tôi và Chu Yến khoác ba lô băng qua rừng rậm.
Y như lời Chu Yến nói, con khỉ nghe anh lắm, ra khỏi lồng rồi nó cũng không chạy linh tinh mà đi phía trước dò đường cho chúng tôi.
Tôi càng ngưỡng mộ anh: "Chu Yến, anh làm kiểu gì đấy? Anh còn biết thuần hóa động vật hoang dã luôn?"
"Biết thuần hóa cũng không nhanh thế đâu." Chu Yến súc tích đáp. "Tiêm cho nó mấy mũi."
Tôi bừng tỉnh, hóa ra là vậy. Chu Yến giỏi sinh vật học, am hiểu điều chế thuốc hơn thuần hóa động vật nhiều.
Càng đi sâu vào trong núi thì sóng điện thoại càng chập chờn, cuối cùng thì mất liên lạc với thế giới bên ngoài hẳn luôn.
Dọc đường, khi thì Chu Yến giảng giải cho tôi về dược tính của vài loài thực vật, khi thì anh phân tích về những động vật có độc chúng tôi bắt gặp, ví dụ như nước bọt của loài nào có thể dùng để nghiên cứu virus.
Có anh ở bên giải sầu, hành trình trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Không ngoài dự đoán, trời tối chúng tôi cũng vẫn chưa tìm được cỏ dưỡng hồn.
Trước khi trời tối hẳn, Chu Yến nói: "Ngày mai lại tìm tiếp, giờ tìm chỗ cắm trại đã."
Chúng tôi tìm được một cái hang đá phù hợp để nghỉ lại. Con khỉ ở bên ngoài canh chừng.
Đêm xuống, tôi và Chu Yến ăn chút lương khô sau đó vào lều vải đi ngủ.
Anh kéo khoá lều vải rất kỹ và nói: "Đêm nay có mưa. Lúc mưa bọn rắn với côn trùng có độc dễ chui vào trong hang, phải khoá cửa lều cho chặt."
"Chậc, kinh khủng vậy luôn? Thế thì mình cài khóa chắc vào." Vốn tôi nằm sát mép lều, nghe vậy thì sáp lại gần anh theo bản năng.
Cánh tay tôi bất cẩn chạm vào cánh tay anh.
Có cảm giác hơi giống như điện giật.
Tôi dịch sang bên cạnh một chút xíu, chống chế: "Không phải sợ à nha, cái chính là tôi thấy lũ côn trùng có độc khá ghê tởm."
Khóe miệng anh hơi cong: "Không sao, nếu em sợ thì cứ ôm tôi ngủ."
"Không cần." Tôi nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc mang vẻ ngây ngất lòng người.
Tôi nhắm mắt lại không ngắm nữa, dần dần chìm vào giấc nồng.
Rạng sáng, tôi mơ màng nghe Chu Yến nhỏ giọng nói: "Bên ngoài có tiếng động, tôi ra xem thế nào. Em cầm con d.a.o này phòng thân, nếu thấy tình hình không ổn thì trốn đi, đợi tôi tới tìm em."
"Được, anh cẩn thận." Tôi cảnh giác giấu d.a.o dưới gối.