SERIES TỲ HƯU - 2.5
Cập nhật lúc: 2025-03-03 14:11:55
Lượt xem: 189
13
Tôi ép hỏi Tô Thấm: "Tô Thấm, tốt nhất cậu nên thẳng thắn với tôi đi. Cậu đưa ngọc bội cho ai rồi?"
" Tôi bị oan, không phải tôi lấy." Tô Thấm ấm ức lắm. "Hưu Hưu, giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm gì đó."
Tôi nhíu mày, xem ra cô ta sẽ không khai thật.
Năm phút sau, cảnh sát tới.
Chỉ huy đội nhận ra Chu Yến, chào anh: "Cậu Chu."
Chu Yến chỉ chỉ gã áo đen trên mặt đất, nói với cảnh sát: "Người này là tội phạm bỏ trốn."
Cảnh sát lấy danh sách ảnh tội phạm bỏ trốn ra đối chiếu từng cái một, cuối cùng xác định một kẻ g.i.ế.c người trong đó chính là gã áo đen trước mắt.
"Cậu Chu, tố giác tội phạm bỏ trốn thưởng 50 vạn, chúng tôi báo cáo lên rồi, hai ngày nữa tiền thưởng sẽ được gửi vào tài khoản của cậu ạ."
Chu Yến chỉ sang tôi: "Là cô ấy phát hiện, gửi cho cô ấy đi."
Tôi đơ ra, không ngờ thế mà lại có một cục tiền từ trên trời rơi xuống đầu, quả nhiên là nhờ cung mệnh Tì Hưu.
Tôi cung cấp số tài khoản ngân hàng. Gã áo đen bị áp giải đi, Tô Thấm là đồng phạm, cũng bị còng tay luôn.
Cô ta sợ vỡ mật, cầu cứu tôi: "Hưu Hưu, cậu mau cứu mình với. Mình không phải đồng phạm, cậu giúp mình nói với cảnh sát đi mà."
Tôi đi đến trước mặt Tô Thấm, hỏi lại lần nữa: "Tô Thấm, tôi hỏi cậu, cậu đưa ngọc bội của tôi cho ai?"
Tô Thấm nhìn ‘lắc bạc’ trên cổ tay, sửa lời: "Mình đưa cho Tôn Thành, là anh ta bắt mình lấy. Anh ta uy h.i.ế.p mình, nếu mình không làm thì... thì anh ta sẽ tung ảnh nóng của mình ra ngoài. Mình nhất thời hồ đồ nên mới đồng ý."
Tôi nhớ lại bóng người chạm mặt với Tô Thấm ở cổng trường, đúng là Tôn Thành.
Tôn Thành là bạn trai Tô Thấm, lúc trước cô ta từng kể cho tôi.
Chu Yến ra lệnh: "Đưa số điện thoại di động của Tôn Thành cho tôi."
"Vâng." Tô Thấm đọc một dãy số, Chu Yến gửi sang cho bạn anh.
Cảnh sát dẫn gã áo đen và Tô Thấm đi, tôi và Chu Yến trở lại xe.
Tôi đang đau đầu làm sao tìm ra Tôn Thành, không ngờ Chu Yến đã giải quyết xong. Người bạn kia của anh đã định vị được Tôn Thành bằng số điện thoại.
Chu Yến lái xe theo định vị, xe hướng về ngoại thành.
Vị trí của Tôn Thành đang di động, xem ra anh ta cũng ngồi xe, cách chúng tôi khoảng chừng 20 km.
Trời tối dần.
"Ăn trước đã, đừng để bụng đói." Chu Yến tấp xe vào một khu nghỉ dưỡng vùng ngoại ô, gọi mấy món ăn.
Tôi nghĩ đến Kim Hạ bên trong ngọc bội, không có cảm giác thèm ăn.
Đối phương chắc chắn là nhằm vào Kim Hạ, hôm nay là tuần đầu của con bé.
Chu Yến gắp thức ăn cho tôi: "Đừng lo, trời sập cũng có tôi chống cho em. Lấp đầy cái dạ dày trước đã."
Tôi và mấy miếng cơm, Chu Yến liên tục gắp đồ ăn cho tôi.
Tự bản thân anh mang trên mình một loại bình tĩnh thong dong núi đổ trước mắt cũng không đổi sắc mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/series-ty-huu/2-5.html.]
Ra khỏi khu nghỉ dưỡng nông thôn, chúng tôi tiếp tục lái xe đuổi theo Tôn Thành.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Lần này Chu Yến rồ ga rất nhanh, chiếc xe xé màn đêm lao vun vút.
Xem ra đêm nay tôi lại không kịp về trường trước giờ đóng cổng rồi.
14
Vị trí của Tôn Thành dừng ở một đoạn rừng núi cách thành phố 150 km.
Anh ta chỉ dừng ở đó một lát rồi vị trí lại bắt đầu di chuyển về.
Chu Yến phân tích: "Chắc hẳn cậu ta giao ngọc bội Tì Hưu cho người khác ở chỗ này."
Khi chúng tôi tới đoạn rừng núi kia thì đã là chín giờ tối.
Chu Yến đỗ xe ở ven đường. Có một chiếc xe khác cũng đỗ ở đây, chính là cái xe lúc trước tôi nhờ Chu Yến tra biển số.
Chủ xe tên là Lý Thủ Thanh.
Chu Yến cầm đèn pin, nắm tay tôi đi thẳng lên núi.
Tình cảnh này mạo hiểm nhưng không hiểu sao rất kích thích.
Anh hỏi tôi: "Có sợ không?"
"Không sợ."
Loại cảm giác an toàn này không chỉ bắt nguồn từ Chu Yến mà trong cơ thể tôi cũng có một luồng sức mạnh ngo ngoe trỗi dậy, khiến tôi tự tin không hề sợ hãi.
Chúng tôi đi sâu vào núi ước chừng nửa giờ, Chu Yến tắt đèn pin.
Anh đưa cho môt con d.a.o găm: "Không biết đối phương có bao nhiêu người, em cầm lấy phòng thân."
"Vâng." Tôi giấu d.a.o găm đi.
Nương theo ánh trăng, chúng tôi lần về phía trước, chẳng mấy mà nhìn thấy một hang đá.
Trước hang đá có bốn gã mặc đồ đen đứng gác.
Chúng tôi trốn trong rừng trông ra quan sát tình huống.
Một lúc lâu sau, một người đi ra từ trong hang đá.
Tôi nhìn kỹ, kẻ đó mặc đồ đạo sĩ. Là tên đạo sĩ hôm trước đi cạnh Lâm Vanh.
Đạo sĩ, ngọc bội Tì Hưu, Kim Hạ, giỗ tuần đầu.
Mấy cái này gom vào cùng một lúc khiến tôi liên tưởng đến một khả năng: Lâm Vanh nhờ gã đạo sĩ kia siêu độ Kim Hạ.
Tôi lắng nghe, mơ hồ có tiếng kêu cứu: "Chị Hưu Hưu, cứu em!"
Tôi nói với Chu Yến: "Anh dụ bốn gã áo đen kia ra đi, tôi vào hang đá cứu Kim Hạ."
Chu Yến tỏ vẻ không đồng ý: "Em vào một mình tôi không yên tâm."
"Cứ tin tôi đi, tôi mang cung mệnh Tì Hưu cơ mà." Tôi gỡ tay anh, đang định đi thì anh nhét một cây đèn pin vào tay tôi và nói: "Em bật chế độ chiếu sáng mạnh rọi thẳng mắt đối phương thì có thể khiến kẻ đó mù tạm thời."
"Vâng, anh cũng cẩn thận." Tôi nắm chặt đèn pin, đồng thời rời khỏi tán cây cùng Chu Yến chia thành hai đường tiến về phía hang đá.