SERIES TỲ HƯU - 2.4

Cập nhật lúc: 2025-03-03 14:11:28
Lượt xem: 318

11

 

"Lời tiên đoán của anh cũng chuẩn quá đi?" Tôi tấm tắc bảo lạ, sự kính nể Chu Yến lại tăng thêm một chút.

 

" Tôi còn rất nhiều ưu điểm chờ em phát hiện đấy." Chu Yến nhỏ giọng. "Hưu Hưu, em phải giữ tôi cho chặt vào, làm gì còn chỗ nào có anh bạn trai tốt như này nữa?"

 

Tôi cười khẽ: " Tôi mới hai mươi cái xuân xanh, không vội."

 

Anh vuốt vuốt tóc tôi: " Tôi hai mươi tám còn chưa mảnh tình vắt vai đây. Vội lắm rồi, nhưng tôi có thể đợi em."

 

"Thôi thôi, giáo sư Chu. Giờ đang ở trường học đấy, anh hết tiết dạy thì mau về đi thôi. Tối chúng ta còn phải đi tìm người tên Lý Thủ Thanh kia mà."

 

Chu Yến gật đầu: "Ừ, tan học em ra cổng nhé, tôi tới đón em."

 

Tôi đưa mắt nhìn Chu Yến rời đi.

 

Tô Thấm mò tới, cô nàng khoác tay tôi với vẻ mặt hóng hớt: "Hưu Hưu, khai mau! Cậu và giáo sư Chu quen biết nhau thế nào vậy? Thầy ấy là bạn trai cậu thật hả?"

 

"Nói ra dài dòng lắm." Tôi mập mờ cho qua. "Anh ấy đang trong quá trình theo đuổi, mình cũng đang nghiêm túc cân nhắc."

 

Tô Thấm tỏ vẻ không thể tin nổi: "Cậu vẫn còn muốn cân nhắc á? Mau chóng đồng ý đi chứ! Cậu biết cấp bậc hàng đầu trong giới nghiên cứu khoa học như thầy ấy thu nhập bao nhiêu không? Lấy thầy ấy là cả đời này cậu không cần sầu luôn!"

 

"Mà thầy ấy lại còn cao to đẹp trai như kia, kể cả không có gì trong tay, chỉ mỗi gương mặt đó cũng có không biết bao nhiêu cô nàng tự nguyện dâng hiến. Thế mà cậu còn đang do dự? Hưu Hưu, có phải đầu óc cậu bị chập cheng rồi không?"

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

"Mình mà là cậu thì đã đồng ý tám trăm lần từ lâu rồi!" Tô Thấm nói và đưa tay sờ sờ trán tôi, dáng vẻ ra chiều tiếc nuối tôi là sắt không rèn nổi thành thép lắm.

 

Tôi biết Chu Yến rất ưu tú nhưng cũng đâu cần thiết phải nhận lời vội vàng đến vậy đâu.

 

Anh ấy không biết bay mà.

 

Với cả là anh ấy theo đuổi tôi chứ đâu phải tôi cọc đi tìm trâu, phải để anh ấy theo đuổi lâu chút thì sau này ở bên nhau mới biết trân trọng được.

 

"Không nói chuyện này nữa, chiều có tiết học bơi đúng không?" Tôi đổi chủ đề.

 

Tô Thấm gật đầu: "Ừa, mình mua áo tắm xinh lắm, không biết trưa nay chuyển phát nhanh có kịp đưa đến không."

 

Đảo mắt đã hết buổi trưa, tới tiết học bơi.

 

Tôi và Tô Thấm thay đồ và bỏ quần áo vào tủ.

 

Tô Thấm thay sang bộ áo tắm mua online. So với bộ bikini đó thì áo tắm của tôi có vẻ hơi kín đáo quá.

 

Thay đồ xong, Tô Thấm liếc mảnh ngọc bội Tì Hưu trên cổ tôi. "Hưu Hưu, không được đeo trang sức xuống bể bơi, cậu mau tháo ngọc bội ra đi."

 

Đúng là không được đeo trang sức vào tiết học bơi, trước khi xuống nước huấn luyện viên sẽ kiểm tra, nhìn thấy thì kiểu gì cũng bắt tôi tháo thôi.

 

"Ừ." Tôi tháo vòng, bỏ vào tủ chứa đồ.

 

Trước khi đóng tủ tôi còn nói với Kim Hạ đang trú trong ngọc bội: "Hạ Hạ, em cứ yên tâm ở đây đợi chị nhé, tan học chị đến liền."

 

"Vâng." Kim Hạ ngoan ngoãn đáp.

 

Tôi có thể cảm nhận được con bé hơi rầu rĩ. Hôm nay là tuần đầu, tròn một tuần em không còn sự sống.

 

12

 

Học xong tiết bơi, tôi và Tô Thấm trở lại phòng thay đồ.

 

Từ xa đã thấy tủ chứa đồ của tôi không khép kín.

 

Tôi sa sầm mặt, rảo bước đến xem. Cánh tủ bị ai đó cạy ra, ngọc bội Tì Hưu bên trong đã biết mất.

 

"Đậu má, ai rảnh dữ vậy? Cạy cả tủ đồ." Tô Thấm tức thay tôi, đi tới hỏi: "Hưu Hưu, có thiếu cái gì không?"

 

"Không thấy ngọc bội của mình." Tôi nhanh chóng đổi về quần áo thường và nói. "Mình đi tìm đây."

 

Khu vực bể bơi không có camera giám sát, phòng thay đồ lại càng không có.

 

Tôi tìm tới chỗ bác trực bể bơi, hỏi vì sao ngăn tủ của tôi rõ ràng đã khóa giờ lại mở toang.

 

Bác xem thẻ sinh viên của tôi rồi đáp: "Hai mươi phút trước có một bạn nữ nói mất thẻ sinh viên, nhờ bác mở tủ giúp. Bạn đó báo tên của cháu, Diệp Hưu."

 

Tôi hỏi tiếp: "Người đó tóc tai như nào? Hình thể ra sao ạ?"

 

Bác ra dấu bằng tay: "Tóc mái ngang trán, gầy, thấp hơn cháu nửa cái đầu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/series-ty-huu/2-4.html.]

Vừa nghe tôi đã biết ngay người bác đang nói là Tô Thấm.

 

Hồi tưởng lại thì giữa tiết Tô Thấm xin đi toilet một chuyến.

 

Tô Thấm, không ngờ cậu là dạng người như vậy, tôi tin lầm cậu rồi!

 

Tôi quay trở lại phòng thay đồ tìm Tô Thấm, cậu ta không còn ở đó nữa. Tủ đồ của cậu ta cũng mở tung, không có vật gì bên trong.

 

Tôi chạy đến bể bơi, xa xa trông thấy bóng lưng Tô Thấm đi về phía lối ra.

 

"Tô Thấm!" Tôi gọi giật lại.

 

Bước chân cô ta hơi khựng lại nhưng không để ý tới tôi mà cố tình bước nhanh hơn.

 

Tôi đuổi theo, đuổi tới tận cổng trường thì thấy Tô Thấm leo lên một chiếc xe con màu đen.

 

Chiếc xe lao vụt đi. 

 

Chu Yến đã dừng xe trước cổng trường từ bao giờ, anh nhấn còi.

 

Tôi ngồi lên ghế phụ, nói với Chu Yến: "Đuổi theo chiếc xe con màu đen trước mặt."

 

Chu Yến vừa lái xe vừa hỏi: "Hưu Hưu, có chuyện gì thế?"

 

Tôi kể lại chuyện Tô Thấm lấy mất ngọc bội Tì Hưu nhân lúc tôi ở dưới bể bơi cho Chu Yến.

 

Chu Yến trấn an tôi: "Đừng lo, tôi giúp em lấy về."

 

Xe đen đằng trước đi rất nhanh, Chu Yến bám sát không tha.

 

Đối phương phát hiện có xe theo sau thì cố gắng cắt đuôi.

 

Tuy nhiên kỹ thuật lái xe của Chu Yến quá mượt, ép thẳng cho chiếc xe kia phanh gấp dừng bên lề đường.

 

Tôi và Chu Yến xuống xe, trên ghế lái là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc áo đen.

Vừa xuống xe anh ta đã hùng hổ cáu Chu Yến: "Mày mịa nó mắt mù đúng không? Cọ xước xe tao mày đền nổi hả?"

 

Chu Yến gọi điện thoại.

 

Gã áo đen thấy tình hình không ổn thì móc d.a.o ra đ.â.m về phía Chu Yến.

 

Người khôn không phí lời, Chu Yến trở tay khống chế ngược lại anh ta.

 

Vừa đè gã xuống đất, anh vừa nói với tôi: "Hưu Hưu, em ra cốp sau nhìn xem có dây thừng không."

 

"Vâng." Tôi sợ hãi thán phục trước năng lực của Chu Yến. 

 

Ở cốp sau quả nhiên tìm được một bó dây thừng.

 

Chu Yến thuần thục trói gô gã áo đen.

 

Trong lúc ấy, tôi mở cửa xe, nói với Tô Thấm đang núp bên trong không dám xuống: "Tô Thấm, cậu tránh mặt tôi làm gì? Xuống xe."

 

Tô Thấm xuống xe, ngụy biện: "Hưu Hưu, cậu làm gì đó? Mình chỉ bắt xe về nhà lấy ít đồ thôi mà."

 

Tôi xòe tay: "Khỏi giả vờ, trả ngọc bội cho tôi."

 

"Hưu Hưu, cậu nghi ngờ mình lấy ngọc bội Tì Hưu của cậu á? Chúng ta là bạn cùng phòng đấy, sao cậu nỡ vu oan cho mình?" Tô Thấm giang hai tay. "Nếu cậu không tin tôi thì soát người đi."

 

Lòng tin của tôi với Tô Thấm đã không còn nữa.

 

Tôi lục soát nhưng chẳng tìm được gì.

 

Tôi lại lục soát cái xe, soi toàn bộ khe hở một lần, cũng chẳng thấy gì.

 

"Hạ Hạ, em đâu rồi?" Tôi gọi Kim Hạ trú trong ngọc bội, con bé không đáp.

 

Xem ra ngọc bội Tì Hưu đúng là không ở trên xe, cũng không phải trên người Tô Thấm.

 

Hồi tưởng lại một chút, lúc Tô Thấm rời khỏi trường, cô ta có chạm mặt một bạn nam.

 

Chẳng lẽ… cô ta đã chuyển ngọc bội Tì Hưu sang tay người khác?

 

Hay cho kế Nhử hổ rời núi* này!

 

(*Điệu hổ ly sơn, 1 trong 36 kế Binh Pháp Tôn Tử, ý nói tìm cách đưa kẻ địch ra xa hoặc cách ly khỏi địa bàn thuận lợi nhằm làm suy yếu địch)

 

Loading...