SERIES TỲ HƯU - 1.9

Cập nhật lúc: 2025-03-03 14:05:40
Lượt xem: 429

22

 

Nhà họ Diệp dùng ba mươi triệu trả nợ thế chấp, tạm thời giữ được biệt thự. 

 

Tuy nhiên chẳng thấm vào đâu, số nợ còn lại vẫn rất nhiều.

 

Trở lại vị thế xưa là điều quá mức xa vời. 

 

Diệp Tam bị bắt vì tội lừa gạt, nhà họ Diệp không chỉ phải trả sạch tiền cho người bị hại mà còn phải tìm luật sư bào chữa cho anh ta.

Nhưng cuối cùng cũng không trắng án được, cậu ba nhà họ Diệp chỉ đành ở sau song sắt mà sám hối.

 

Giá cổ phiếu nhà họ Giang giảm mạnh, bọn họ dẫm vào vết xe đổ của nhà họ Diệp, không đến ba tháng đã gánh không nổi.

 

Lời tôi lại lần nữa trở thành sấm truyền, nhà họ Giang cũng phá sản rồi.

 

Diệp Hi bị giam cầm dưới tầng hầm, cô ta hận nhà họ Diệp lắm, ngày nào cũng chửi ông bà Diệp và bảy thằng anh mấy lần.

 

Người giúp việc đi đưa cơm cho Diệp Hi, giúp ông bà chủ khuyên cô ta: "Cô chủ, cô vẫn nên thuận theo bố mẹ cô đi. Dù sao cô cũng là con ruột của bọn họ, chỉ cần chung một lòng thì bọn họ sẽ không bắt bẻ cô nữa đâu."

 

Bị nhốt một tháng, Diệp Hi rốt cục nghĩ thông suốt.

 

Cô ta khóc lóc năn nỉ ông bà Diệp, xin bọn họ thả mình ra ngoài và cam đoan từ sau sẽ cùng nhà họ Diệp đứng trên cùng một con thuyền, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

 

Bà Diệp ôm Diệp Hi khóc rống, vui mừng nói: "Con gái, để con chịu khổ rồi. Đợi nhà mình trở lại như xưa, con vẫn là công chúa nhỏ trong gia đình."

 

Diệp Hi ra khỏi tầng hầm, khôi phục sinh hoạt bình thường.

 

Hai tháng sau, nghe nói Diệp Hi cuỗm sạch vài triệu còn sót lại của nhà họ Diệp, cao bay xa chạy ra nước ngoài.

 

Cô ta để lại tờ giấy nhắn nhủ: "Tôi chỉ lấy thứ thuộc về mình. Nhà họ Diệp đã sụp rồi, không vực dậy nổi đâu. Tôi không muốn làm công chúa nhỏ của nhà họ Diệp, tôi chỉ muốn làm công chúa của chính mình thôi."

 

Ông Diệp tức giận đến nôn ra máu, bà Diệp chửi ầm lên, mắng Diệp Hi là ong nuôi tay áo: "Hi Hi ơi là Hi Hi, sao tầm nhìn thiển cận thế chứ? Chỉ vì mấy triệu mà phản bội cả người thân m.á.u mủ ruột rà!"

 

Bảy ông anh trai cũng hận Diệp Hi vô cùng, giờ bọn họ mới nhớ tôi tốt nhường nào, thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn cho tôi hòng làm tôi mủi lòng bằng chiêu bài tình cảm. 

 

Tôi không thèm để ý, chặn hết bọn họ.

 

Không phải tôi nhẫn tâm mà là lúc trước khi tôi bị tống cổ đi, bảy người họ không ai đứng về phía tôi.

 

Tôi sắp sửa chuyển đến Bắc Thành tiếp tục học đại học, chuẩn bị mở ra trang mới của cuộc đời.

 

Hôm trước khi rời khỏi Giang Thành, tôi nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng quyết định đến bệnh viện thăm ông cụ Diệp lần cuối nhân tiện hỏi về bố mẹ ruột một chút.

 

Tôi đứng ngoài phòng bệnh nhìn vào, trông thấy đã đổi thành một bệnh nhân khác ở trong.

 

Y tá nhận ra tôi, thở dài nói: "Cô Diệp đấy à? Cô tới muộn rồi, ông cụ Diệp đã qua đời ba ngày trước. Ông cụ cứ gọi tên cô mãi."

 

"Hả?" Tôi hơi ngạc nhiên.

 

Nhà họ Diệp không báo cho tôi tin này nên tôi cũng không biết.

 

Lại thêm mấy ngày nay tôi bận bịu chuyển trường và dọn nhà, không để tâm lắm.

 

Y tá còn nói: "Cô chờ một chút, ông cụ Diệp có gửi lại phong thư bảo tôi nhất định phải tự tay giao cho cô. Tôi đi lấy ngay đây."

 

23

 

Tôi đứng yên tại chỗ chờ y tá.

 

Một lúc lâu sau, y tá cầm một phong thư đi tới, đưa cho tôi.

 

Trên đó viết: [Thân gửi Diệp Hưu]

 

Tôi tò mò mở ra, chỉ có một địa chỉ.

 

Trùng hợp thay, cái địa chỉ này ở Bắc Thành, thành phố nơi tôi sẽ học đại học.

 

Tôi ghi tạc địa chỉ vào đầu rồi đốt lá thư.

 

Rời khỏi bệnh viện, tôi đi vào nghĩa trang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/series-ty-huu/1-9.html.]

Khi còn sống sức khoẻ ông cụ Diệp vẫn luôn không tốt, nhà họ Diệp đã chọn sẵn bia mộ cho ông ấy từ mấy năm trước rồi.

 

Hôm nay là ngày ông cụ hạ huyệt, mười mấy người nhà họ Diệp mặc áo đen tiễn ông ấy đoạn đường cuối.

 

Nhà họ Diệp không còn vẻ vang như trước.

 

Tôi đứng xa xa nhìn lướt qua những khuôn mặt quen thuộc kia, cũng nhìn ảnh ông cụ Diệp trên bia mộ lần cuối.

 

Từ nay về sau, tôi và nhà họ Diệp triệt để không còn dính dáng gì nữa.

 

Mưa phùn bay mờ trời, một âm thanh rền vang giống như rồng gầm rạch ngang không trung.

 

Tôi đang định quay người rời đi thì bỗng thấy một tán ô xuất hiện trên đỉnh đầu.

 

Chu Yến đứng nép cạnh tôi: "Hưu Hưu, tôi tới đón em đi Bắc Thành."

 

Mấy tháng nay anh ta đang theo đuổi tôi, động một tí là bay từ Bắc Thành đến Giang Thành.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Tôi cảm thấy anh ta thích tôi theo kiểu rất mù quáng, như thể từ sâu thẳm trong tiềm thức đã xác định nửa kia phải là tôi vậy.

 

Loại linh cảm này rất thần kỳ, tôi cũng không giải thích được tại sao.

 

Tìm hiểu kỹ thì Chu Yến trừ cả ngày chỉ nghĩ đến yêu đương ra thì các mặt khác đều rất ngon lành, là một đối tượng yêu đương không tồi.

 

Nhưng hiện tại tâm tư của tôi đang dồn hết vào việc học hành và tìm kiếm bố mẹ ruột, yêu đương gì tầm này.

 

Tôi hết sức nhấn mạnh: "Chu Yến, nói rõ trước nhé, tôi đến Bắc Thành để học chứ không phải vì anh."

 

"Tôi biết." Chu Yến ra khỏi nghĩa trang cùng tôi. "Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt*, đến Bắc Thành có tôi đây bảo kê cho em."

 

(*Lâu đài gần mặt nước thì hưởng ánh trăng trước, ý chỉ gần gũi thân cận ai đó thì có cơ hội hơn, lợi thế hơn)

 

Tôi biết nhà Chu Yến ở Bắc Thành là danh gia vọng tộc, thấy bảo thân phận của bố và ông nội anh ta thuộc kiểu nghe thôi đã sợ mất mật. Ông bà ngoại anh ta cũng là nhân vật cực kỳ không tầm thường ở Long Thành.

 

Xa quê mà có thêm một người bạn như này xác thực không tệ chút nào.

 

Vừa ra khỏi nghĩa trang, di động của tôi kêu vang.

 

Là một dãy số xa lạ mã vùng Bắc Thành.

 

Tôi nghe máy, hỏi: "A lô, xin hỏi ai đấy ạ?"

 

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ lạ lẫm, cô ta thì thầm bảo: "Cô là Diệp Hưu hả? Sếp sòng Bắc Thành đã biết cô mang cung mệnh Tì Hưu rồi, cô tuyệt đối đừng tới đây, trốn được xa chừng nào tốt chừng ấy..."

 

Tôi nhíu mày: "Cô là ai?"

 

"C… cô không cần quan tâm tôi là ai, bây giờ tình cảnh của cô đang rất nguy hiểm, mau trốn..." Cô ấy còn chưa kịp dứt lời, một tiếng thét chói tai đã ngắt ngang.

 

Ngay sau đó, cuộc gọi dừng đột ngột. Máy kêu tút tút tút báo bận.

 

Giương mắt nhìn Chu Yến, tôi không thuật lại gì nhưng vừa rồi anh ta cũng phải nghe được đôi chút nhỉ?

 

Đáy mắt Chu Yến có thêm chút hứng thú: "Cung mệnh Tì Hưu?"

 

Toi luôn, tôi nhớ đạo sĩ râu bạc đã từng dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được nói việc này cho bất kỳ kẻ nào nếu không sẽ dẫn tới họa mất mạng, cũng sẽ dấy lên gió tanh mưa máu.

 

Giờ không chỉ đầu sỏ Bắc Thành mà ngay cả Chu Yến cũng biết rồi.

 

Tình cảnh của tôi đang rất nguy hiểm.

 

"Anh nghe nhầm rồi." Tôi phủ nhận, lỉnh ra khỏi tán ô theo bản năng.

 

Chu Yến nghiêng ô về phía tôi, nắm tay tôi. Giọng nói lành lạnh lộ ra vẻ ngông cuồng: "Hưu Hưu, đừng sợ. Đến Bắc Thành rồi thì trời có sập xuống, tôi cũng gánh giúp em."

 

Tôi ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời âm u xám xịt.

 

Sợ cái choá gì, mình mang cung mệnh Tì Hưu cơ mà. Trời sập xuống thì tự tôi gánh được. 

 

Bắc Thành, chị Hưu tới đây!

 

(HẾT)

 

Loading...