SERIES TỲ HƯU - 1.7
Cập nhật lúc: 2025-03-03 14:04:41
Lượt xem: 434
17
Tài xế rất nhanh cắt đuôi xe taxi chở anh Z và cho tôi xuống trước cửa nhà hàng đồ Tây.
Trợ lý của Giang Viễn đứng đó đợi sẵn. Thấy tôi xuống xe, anh ta cung kính đi tới nói: "Cô Diệp, tổng giám đốc Giang đang đợi cô ở phòng Tinh Không trên tầng cao nhất. Để tôi dẫn cô lên ạ."
"Ừ." Tôi theo trợ lý đi thang máy lên tầng cao nhất.
Có điều, tôi không hiểu.
Nhà hàng này là địa điểm ăn uống đắt đỏ nhất Giang Thành, bình thường người ta chỉ bao hết phòng Tinh Không để tổ chức party thôi.
Giang Viễn định làm gì ở đó? Xem bói đâu cần long trọng vậy nhỉ?
Giây phút cửa thang máy mở ra, đập vào mắt tôi là mấy ngàn đóa hoa hồng được bày biện như vườn treo.
Giang Viễn mặc vest, cầm hoa tươi đi về phía tôi.
"Giang Viễn, anh làm cái gì đấy? Không phải xem bói à?" Tôi chỉ mặc áo phông quần bò giày thể thao trắng đơn giản, trông không hợp với bầu không khí nơi này lắm.
Giang Viễn đưa hoa cho tôi, nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân: "Hưu Hưu, em phải xem cho anh vợ tương lai của anh là ai đấy."
Tôi không nhận hoa Giang Viễn đưa.
Tài vận trên đỉnh đầu anh ta gần đây rất sung túc, tài sản đã tăng vài tỷ so với lần trước gặp tôi rồi.
Sau khi nhà họ Diệp phá sản thì nhà họ Giang lời to nhất, gom được không ít khách hàng và nhà cung cấp cũ từ bên ấy.
Nhưng đợt phất lên này chẳng hề bền lâu, bây giờ trèo cao bao nhiêu thì mấy nữa sẽ ngã đau bấy nhiêu.
Tôi và Giang Viễn vào bàn, nhân viên phục vụ bưng bò bít tết và bữa tối tinh xảo ra sau đó rót sâm panh vào hai ly.
Tôi chậm rãi cắt miếng bò, vừa nhai hai cái thì Giang Viễn đã nâng ly nói với tôi: "Hưu Hưu, chúng ta uống một ly nào."
"Được." Tôi chạm ly với anh ta.
Giang Viễn nốc một hơi cạn sạch, tôi đặt rượu dưới chóp mũi ngửi ngửi.
Khứu giác của tôi rất thính, ngửi một chút là biết ngay sâm panh có vấn đề.
Nếu tôi đoán không sai thì Giang Viễn bỏ thêm thuốc khiến người ta mê man li bì không còn biết gì.
Nhân lúc anh ta không chú ý, tôi lấy ra một cái máy nghe trộm nhét vào giỏ đựng giấy.
"Sao em không uống?" Giang Viễn liếc ly sâm panh trong tay tôi.
Tôi lắc nhẹ ly rượu đi đến trước mặt anh ta, cười đáp: "Vẫn nên xem cho anh trước đi, uống say thì tính không chuẩn mất."
"Cũng được." Giang Viễn gật đầu, xoè tay ra. "Hưu Hưu, giúp anh xem nhân duyên đi."
Tôi giỏi xem tiền tài và vận may chứ không am hiểu tính nhân duyên lắm.
Nhưng tôi có thể khẳng định nửa kia của Giang Viễn không phải tôi, bởi vì tôi chả có cảm giác gì với anh ta cả.
Tâm tư của Giang Viễn khi mời tôi xem nhân duyên viết rõ rành rành cả trên mặt.
Nhưng tôi không chiều theo ý anh ta đâu.
Tôi đặt ly rượu xuống trước mặt anh ta.
Sau khi nhìn chỉ tay, tôi hỏi thêm ngày sinh tháng đẻ và bấm tay tính toán.
"Đường tình rẽ nhánh, cho thấy đời anh sẽ có hai mối duyên nhưng... cả hai đời vợ anh đều không cưới người anh yêu."
Mặt hơi biến sắc, anh ta rụt tay về rồi chống chế: "Hưu Hưu, nhân duyên nằm trong lòng tay, anh sẽ không lấy người mình không yêu."
"Nói thật, khoảng thời gian này Diệp Hi vẫn luôn dây dưa với anh. Cô ta muốn nhờ nhà họ Giang vực dậy tập đoàn nhà mình."
"Nhưng anh không hề thích cô ta, càng sẽ không ra tay giúp nhà họ Diệp."
"Bọn họ đuổi em khỏi cửa nên rơi vào tình cảnh hôm nay cũng là gieo gió gặt bão thôi."
"Hưu Hưu, người anh thích là em!"
Vừa nói, anh ta vừa lấy một hộp nhẫn từ trong túi ra.
18
Nhân sơ hở này, tôi tráo hai ly rượu.
Trước khi anh ta mở hộp, tôi đưa một ly sâm panh sang: "Uống rồi nói tiếp."
Giang Viễn nhìn hai ly giống nhau như đúc, vẻ nghi ngờ lướt qua nơi đáy mắt.
"Hưu Hưu, hình như em cầm nhầm ly rồi, ly kia mới là của anh." Anh ta tỉnh bơ đổi ly với tôi.
"Ừm, như nhau cả." Tôi mỉm cười uống một hơi cạn sạch.
Anh ta cũng cạn ly theo.
"Tôi đi toilet chút." Tôi buông ly, đặt tay trên bả vai anh ta vỗ nhẹ.
Vỗ kiểu này sẽ đẩy nhanh quá trình thuốc ngấm.
Giang Viễn miết tay vuốt ve hộp nhẫn, nói với tôi: "Hưu Hưu, em nhanh lên nhé, anh có bất ngờ dành cho em."
Tôi quay đầu cười nhìn anh ta, đáp: "Được, chờ tôi."
Trên đường ra nhà vệ sinh, tôi rời tầng thượng và ra khỏi nhà hàng.
Tôi đi lướt qua Diệp Hi tại cửa xoay ở sảnh tầng một.
Một đi vào một đi ra, tôi nhìn thấy cô ta nhưng cô ta trông có vẻ rất vội vàng, không chú ý tới tôi.
Tôi sang bên cầu vượt đối diện nhà hàng, vừa đi vừa lấy tai nghe kết nối với máy nghe trộm ra đeo lên.
Giang Viễn đang nói chuyện điện thoại với mẹ mình, anh ta bật loa ngoài.
Bà Giang: "A Viễn, bên con tiến triển sao rồi? Thái độ của Hưu Hưu với con thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/series-ty-huu/1-7.html.]
Giang Viễn: "Mẹ, con còn chưa cầu hôn. Cô nàng đi rửa tay rồi."
Bà Giang: "Con trai, nhất định phải bắt lấy trái tim Diệp Hưu đấy. Mẹ nghe đâu nó là ngôi sao may mắn, nhà họ Diệp dựa vào nó mới kéo dài đường tiền tài thêm hai mươi năm trời. Chỉ cần con cưới nó thì ba đời sau nhà mình cũng không cần sầu luôn."
Giọng điệu của Giang Viễn đầy tự tin: "Mẹ, mẹ yên tâm, con chuẩn bị cả phương án dự phòng đây rồi. Chắc chắn sẽ tóm được Hưu Hưu."
Bà Giang: "Phương án dự phòng gì?"
Giang Viễn: "Đương nhiên là gạo nấu thành cơm rồi. Lát nữa có trò hay lắm. Mẹ, mẹ chú ý màn hình LED ngoài cao ốc tập đoàn nhé."
Bà Giang cười như nắc nẻ: "Cái thằng nhóc này, thông minh ra phết."
Tôi nhíu mày, Giang Viễn hèn hạ quá vậy?
Chiêu đánh thuốc, gạo nấu thành cơm này mà cũng nghĩ ra được.
Tôi đứng giữa cầu vượt, màn hình LED siêu to của cao ốc nhà họ Giang sau lưng nhấp nháy dòng chữ to đùng: [Hưu Hưu, lấy anh nhé!]
Người đi đường dừng bước ngoái nhìn, nhao nhao cảm thán:
"Lãng mạn quá đi."
"Không biết lại là tổng giám đốc nhà nào đang cầu hôn bạn gái nữa."
"Tòa cao ốc này là của nhà họ Giang, liệu có phải cậu Giang cầu hôn không?"
"Nếu truyền hình trực tiếp thì ngon rồi."
Máy nghe trộm lại truyền ra giọng Giang Viễn. Anh ta giật giật cà vạt, lẩm bẩm:
"Đệch, sao nóng thế nhỉ?"
"Vừa nãy mình không lấy nhầm ly rượu của Hưu Hưu đấy chứ?"
"Sao Hưu Hưu vẫn chưa quay lại?"
Tôi cong khoé miệng, hay lắm, thuốc mê ngấm rồi.
19
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tôi đứng được mấy phút trên cầu vượt thì màn hình LED đột nhiên chuyển sang cảnh ở phòng Tinh Không trên tầng cao nhất nhà hàng.
Hoá ra Giang Viễn lắp camera và cài sẵn giờ kết nối chiếu thẳng lên màn hình quảng cáo ngoài cao ốc nhà mình.
Anh ta tính toán là dưới tác dụng của thuốc mê, tôi sẽ gạo nấu thành cơm với anh ta. Đến lúc đó cả thành phố này sẽ chứng kiến điều ấy.
Cứ thế, thanh danh của tôi sẽ mất luôn, không ai thèm cưới tôi nữa.
Độc ác thâm hiểm thật.
Tiếc rằng anh ta không lường được người uống rượu trộn thuốc mê là mình, người mất lý trí cũng là mình. Còn người ăn cơm trước kẻng với anh ra là Diệp Hi.
Người đi đường hốt hoảng cảm thán: "Má ơi, đây là thứ có thể chiếu cho chúng ta xem thật hả?"
"Này thì kích thích quá rồi."
"Gã kia là cậu Giang phải không?"
"Thế còn cô kia là ai? Trông không rõ mặt, đợi ngẩng đầu lên đã."
"Ối dồi ôi, chẳng phải là thiên kim họ Diệp dạo trước mới về nhà nhận tổ quy tông à?"
"Lần cô ta tổ chức sinh nhật tôi còn vào livestream tặng quà đấy."
"Không phải cô ta hủy bỏ hôn ước với cậu Giang rồi hả? Sao giờ lại chim chuột thế này?"
"Bởi vì nhà họ Diệp phá sản còn nhà họ Giang đang phất lên như mặt trời ban trưa đó. Đương nhiên Diệp Hi phải níu chặt lấy chân mỏ vàng Giang Viễn này rồi."
......
Động tác của Giang Viễn rất mãnh liệt, anh ta nhầm Diệp Hi thành tôi, mơ màng đến mức quên cả chuyện mình đã cài phát sóng hiện trường lên màn hình quảng cáo.
"Hưu Hưu, gả cho anh đi."
"Hưu Hưu, chắc hẳn em hận nhà họ Diệp lắm nhỉ? Không sao, anh đã báo thù giúp em rồi."
"Nói nhỏ này, là anh tố giác đích danh tập đoàn bên ấy đấy."
"Nhà họ Diệp đã phá sản, em có mang cái mác thiên kim họ Diệp cũng không giá trị bao nhiêu. Làm phu nhân của anh chẳng mát mặt hơn à?"
"Giang Viễn, đồ khốn nạn!" Diệp Hi trợn mắt, cắn một cái trên đầu vai Giang Viễn.
Hai cơ thể đang quấn quýt trên màn hình bỗng chuyển sang đánh đấm, kết nối đến màn hình LED bị ngắt.
Người qua đường giật mình: "Quả dưa* này to quá, từ từ để tôi tiêu hoá."
(*Từ lóng ý chỉ tin đồn)
"Drama thật, hoá ra nhà họ Diệp bị nhà họ Giang đạp đổ?"
"Ngày mai cậu Giang tỉnh táo lại, trông thấy những gì mình làm tối nay thì có lên đường rời khỏi trái đất ngay lập tức không nhỉ?"
"Xấu hổ c.h.ế.t luôn chứ còn gì, mặt mũi nào nhìn ai nữa."
"Chắc nhà họ Diệp giờ đang tức nổ phổi nhỉ!"
"Hai nhà trước đó vẫn qua lại thân mật, lại còn là đối tác làm ăn. Nhà họ Giang đ.â.m lén sau lưng kiểu này cũng thất đức gớm."
"Sau này ai còn dám hợp tác với nhà họ Giang?"
Tôi không nhìn nữa, chuẩn bị rời khỏi cầu vượt.
Nhấc chân đi chưa được mấy bước, tôi lại đụng phải một người.
Trong chớp mắt, sấm sét nổ vang trên bầu trời. Tai tôi ù đi, loáng thoáng nghe tiếng rồng gầm.
Mưa phùn bay lả tả.