SERIES TỲ HƯU - 1.4
Cập nhật lúc: 2025-03-03 14:02:56
Lượt xem: 468
11
Thư phòng.
Ông Diệp lấy ra một cái hộp gấm, vừa gõ gõ ngón tay bên trên vừa bắt đầu đặt điều kiện với tôi: "Hưu Hưu, trong đây có tín vật của bố mẹ ruột cô. Nếu cô muốn lấy lại thì phải đi xin lỗi Hi Hi."
Chẳng hiểu vì sao nhà họ Diệp cứ chấp nhất việc bắt tôi xin lỗi Diệp Hi như thế nhỉ.
Ông Diệp đanh mặt: "Đây là điều ước sinh nhật của Hi Hi, người làm bố này đã để con bé chịu thiệt thòi hai mươi năm rồi, giờ bất luận thế nào cũng phải giúp con bé đạt được nguyện vọng này. Hưu Hưu, hôm nay cô đã tới đây thì không phải cái gì cũng có thể theo ý cô đâu."
Hóa ra bảo tôi đến để lấy thông tin về bố mẹ ruột chỉ là giả, nhử tôi sang để thực hiện điều ước sinh nhật cho Diệp Hi mới là thật.
Tôi quay người định đi, Diệp Tam và cùng Diệp Tứ xuất hiện ngay cạnh cửa, chặn đường đi của tôi.
"Hưu Hưu, nếu cô thật sự rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt thì cũng đừng trách chúng tôi không khách khí."
Dứt lời, Diệp Tam và Diệp Tứ kẹp hai bên trái phải, ép tôi ngồi xuống một cái ghế.
Ông Diệp đứng lên, quét mắt đánh giá tôi: "Cô đã không tình nguyện, vậy cứ chờ tiệc tàn, khách khứa đi xong rồi nói tiếp."
Trước khi đi, ông Diệp còn vứt lại một câu: "Thằng ba thằng tư, cố mà trông nó đấy, đừng có để nó chạy mất."
"Vâng thưa bố." Hai người họ gật đầu đáp.
Ông Diệp đi rồi, Diệp Tam sai Diệp Tứ: "Chú đi lấy mấy chai nước khoáng đến đây."
Diệp Tứ tò mò hỏi: "Anh ba, lấy nước khoáng đến làm gì?"
"Lấy đi rồi biết, nhanh lên." Diệp Tam nhếch mép.
Tôi biết khi anh ta làm vẻ mặt này là trăm phần trăm chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Ba phút sau, Diệp Tứ cầm hai chai nước khoáng đến.
Diệp Tam vặn một chai, chuẩn bị ép tôi uống: "Nốc hết hai chai nước thì đương nhiên cô sẽ phải cầu xin tôi thôi."
Diệp Tứ hơi hoang mang: "Anh ba, anh bắt Hưu Hưu uống nhiều nước như thế làm gì?"
Diệp Tam giải thích: "Uống nhiều thì sẽ buồn đi vệ sinh, chắc chắn cô ta sẽ cầu xin chúng ta. Đến lúc đó chúng ta bắt cô ta cúi đầu nhận sai, như vậy chẳng phải là đạt được mục đích à?"
Tôi líu lưỡi, Diệp Tam ngây thơ thật đấy.
Trước kia xem mấy video giải trí trên mạng kêu cạnh tranh thương mại đích thực là nửa đêm lẻn vào công ty đối thủ trộm cây phát tài, tôi còn không tin.
Giờ tôi tin rồi.
Nếu sau này Diệp Tam kế nghiệp bố thì chắc chắn anh ta có thể làm ra mấy chuyện kiểu vậy.
Đúng lúc tôi đang khát.
Tôi đón lấy chai nước: "Sao anh biết tôi khát? Cứ để tôi tự uống."
Nói xong, tôi ngửa đầu cạn cả chai.
Diệp Tam và Diệp Tứ ngây ngẩn cả người.
Bọn họ đâu hay tôi mang cung mệnh Tì Hưu.
Tì Hưu chỉ có vào không có ra, uống thế chứ uống nữa tôi cũng nhịn tiểu được.
Nhưng Diệp Tam thì không.
Mười tuổi anh ta còn dấm đài, bị anh em cười cho thối mũi nên đến giờ vẫn canh cánh trong lòng, định dùng cách tương tự để nhục nhã người khác.
Anh ta đã muốn tôi xấu mặt thì tôi cũng không ngại nhường anh ta ê chề trước.
Tôi quay sang sai Diệp Tứ: "Hai chai chắc không đủ đâu, anh đi lấy thêm hai chai nữa đi."
Diệp Tứ đi ra ngoài.
Nhân lúc Diệp Tam không chú ý, tôi vật anh ta lên ghế, giật cà vạt anh ta xuống trói tay vào ghế.
Chuỗi động tác liền mạch lưu loát, ngay cả Diệp Tam cũng giật mình.
"Uống đi." Tôi dốc chai nước vào miệng Diệp Tam.
Diệp Tứ chạy về, chưa thấy người đã thấy tiếng: "Anh ba, to chuyện rồi! Có kẻ tố giác đích danh tập đoàn nhà mình, cơ quan thuế đang đến công ty kiểm toán..."
"Cái gì?!" Diệp Tam nghe vậy sợ quá, tè luôn ra quần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/series-ty-huu/1-4.html.]
Diệp Tứ đẩy cửa, trông thấy Diệp Tam đang bị trói trên ghế.
Ánh mắt anh ta rơi vào quần ông anh mình: "Anh ba, anh to đầu rồi sao còn tè dầm vậy?"
Diệp Tam thẹn quá hoá giận: "Câm mồm!"
Bọn họ giờ đâu có dư sức để ý tới tôi, sổ sách của tập đoàn nhà họ Diệp mới là vấn đề lớn kìa.
Diệp Tứ giúp Diệp Tam cởi cà vạt trói tay, bọn họ bỏ tôi lại và rời khỏi thư phòng.
Tôi mở hộp gấm ông Diệp khoe lúc nãy, bên trong rỗng tuếch.
Quả nhiên, ông ta chỉ nhử tôi tới chứ không thật sự muốn nói thông tin về bố mẹ ruột cho tôi.
Không sao, tự tôi sẽ tìm được.
12
Ông Diệp dẫn bảy thằng con tức tốc chạy tới công ty, bữa tiệc sinh nhật của Diệp Hi kết thúc chẳng mấy vui vẻ.
Tôi ra khỏi biệt thự nhà họ Diệp.
Đến tối, nhà họ Diệp lên hotsearch.
Ban ngành liên quan nhận được thư tố giác đích danh nên đến tập đoàn nhà họ Diệp kiểm toán, tra ra lỗ hổng kếch xù trên sổ sách.
Các đối tác hay tin, nhao nhao bỏ dở chuyện làm ăn với nhà họ Diệp.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Các nhà cung cấp ào ào tới cửa đòi thanh toán tiền hàng.
Nhất thời, ai cũng đồn nhau rằng nhà họ Diệp phá sản tới nơi rồi.
Tin đồn cũng đáng tin lắm.
Nào là nộp mấy tỉ tiền phạt, rồi còn đứng trước nguy cơ đối tác hủy hợp đồng, nhà cung cấp tới cửa đòi nợ và cổ đông đòi rút vốn; tiền mặt không xoay vòng được lại mất cả thanh danh thì sớm muộn gì cũng phải đóng cửa thôi.
Trước khi tôi đi ngủ, Diệp Hi gọi điện thoại tới giận dữ mắng mỏ tôi: "Diệp Hưu, có phải cô tố giác tập đoàn nhà tôi không? Tốt xấu gì nhà họ Diệp cũng nuôi cô hai mươi năm, sao cô có thể làm như thế? Không được chia gia sản nên đạp đổ công ty, cô có còn là người không?"
Tôi nhíu mày: "Diệp Hi, cô đừng ngậm m.á.u phun người. Tôi chẳng làm gì cả, các người có thời gian nghi ngờ tôi thì chi bằng ngẫm lại xem gần đây nhà mình đắc tội ai trên thương trường đi."
Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của ông cụ Diệp.
Giọng ông ấy rất suy yếu, vọng lại từ đầu dây bên kia: "Hưu Hưu, cháu đến bệnh viện một chuyến nhé, ông nội muốn gặp cháu."
"Được ạ." Cúp điện thoại xong, tôi mua giỏ hoa quả đi thăm ông cụ Diệp.
Ông cụ Diệp nằm trong phòng điều trị tích cực đã hai, ba tháng, vẫn luôn hôn mê thế mà hôm nay đột nhiên lại tỉnh.
Nghe nói tôi bị đuổi khỏi nhà và tập đoàn sắp phá sản, ông cụ suýt thì đứt hơi lìa đời.
Ông cụ mắng con trai cho không ngóc đầu lên nổi.
Khi tôi đến cửa phòng, ông cụ vẫn còn đang mắng: "Cái thằng bất hiếu này, thế mà mày lại đuổi Hưu Hưu đi!"
"Vận khí nhà mình vốn nên cạn từ hai mươi năm trước kìa, là Diệp Hưu đã phù hộ chúng ta hai mươi năm đó!"
"Chúng mày đuổi nó đi chính là tự đ.â.m đầu vào chỗ chết!"
Ông bà Diệp hốt hoảng: "Bố, ý bố là sao? Sao lại bảo Diệp Hưu đã phù hộ cho nhà mình hai mươi năm?"
Tôi dừng bước, tiếp tục đứng bên ngoài nghe lén.
Ông cụ Diệp thở hắt ra, nói: "Hưu Hưu là trời sinh Tì..."
Nói đến đây, ông cụ dừng một chút rồi sửa lời: "Hưu Hưu là ngôi sao may mắn của nhà họ Diệp chúng ta. Hai mươi năm trước, công ty gặp nguy cơ khổng lồ, sắp không chống đỡ nổi nên tao phải ra tay cố ý tráo đổi Hưu Hưu và Hi Hi."
"Tập đoàn nhà họ Diệp vay vận khí từ Hưu Hưu hai mươi năm trời mới có thể đi đến hôm nay, cái nhà này không thể không có Hưu Hưu!"
"Chúng mày dám giấu tao đuổi nó ra khỏi nhà! Chúng mày muốn tao tức c.h.ế.t đúng không?"
"Khụ khụ, khụ khụ..."
Ông cụ Diệp ho khan liên tục, ông Diệp lại gần vuốt lưng giúp nhưng lại bị ông ấy tóm gậy chống đặt ở cạnh giường đánh cho một trận tơi bời.
Bà Diệp chịu đả kích lớn, lầm bầm tự bảo: "Cứ tưởng Diệp Hưu cậy thế nhà mình, không ngờ lại là chúng ta vay mượn Hưu Hưu vận khí hai mươi năm..."
Tôi cũng bàng hoàng vô cùng, hóa ra chuyện bế nhầm ở bệnh viện là do đích thân ông cụ Diệp bày ra.
Ông ta biết tôi mang cung mệnh Tì Hưu!