SERIES TỲ HƯU - 1.1
Cập nhật lúc: 2025-03-03 13:59:29
Lượt xem: 419
4
Tôi đứng trước sạp xem bói chờ Diệp Hi.
Sạp hàng đã bị đập lanh tanh bành.
Không sao, kiểu gì tôi cũng bắt Diệp Hi bồi thường.
Cô ta mặc cả cây Chanel, giẫm trên giày cao gót đi về phía tôi.
Đám đông tự động rẽ ra nhường một đường cho cô ta.
Gã xăm trổ và lũ du côn cung kính nói: "Chào sếp!"
"Úi chà, nặng c.h.ế.t mất." Diệp Hi xách một cái túi LV Speedy họa tiết monogram đặc trưng cỡ lớn.
Cô ta cố ý không kéo khoá, để lộ từng cọc tiền bên trong.
Quần chúng cảm thán: "Wao, nhiều tiền ghê."
"Đây là thiên kim đại tiểu thư nhà nào thế?"
"Nếu không nhìn lầm thì đây là thiên kim thật mà hồi nọ nhà họ Diệp mới nhận về nhà?"
"Vậy chị Hưu xem bói này… chẳng lẽ lại chính là thiên kim giả Diệp Hưu?"
"Thấy bảo nhà họ Diệp không nhận cô con gái nuôi Diệp Hưu nữa rồi, kêu là cướp mất may mắn của Diệp Hi."
"Thì ra là thế, hiểu rồi hiểu rồi."
"Hóng thôi đừng xía vào làm gì. Nhà họ Diệp lắm tiền nhiều của, chúng ta không đắc tội nổi đâu!"
Gã xăm trổ và đám anh em thấy cả túi tiền đầy ắp thì mắt sáng rực, thay nhau phụ họa gọi ‘chị Hi’.
Tôi nói thẳng: "Diệp Hi, cô sai người đến đập sạp hàng của tôi, đền tiền đi."
"Tiền ấy hả? Tôi nhiều đến mức có thể lấy ra đập c.h.ế.t cô đấy." Diệp Hi vênh váo lấy hai cọc tiền giấy ra khỏi túi.
Cô ta nện tiền vào mặt tôi, hất cằm ra lệnh: "Nhặt lên…"
5
Đám đông ra sức nhắc tôi, ước gì có thể ra nhặt hộ: "Mau nhặt đi, hai vạn đó."
"Tiền quan trọng hơn sĩ diện, cô không nhặt là tôi nhặt đấy nhé?"
Diệp Hi hét lên với mấy người đang rục rịch định nhặt tiền: "Trừ cô ta, tôi xem ai dám nhặt số tiền này!"
Cạnh tiền giấy xoẹt qua mặt tôi, để lại vết xước rướm máu.
Tôi vươn tay chạm vào dấu rạch trên mặt.
Chợt một luồng ánh sáng nhạt lóe lên, một nguồn sức mạnh lạ kỳ trong cơ thể tôi đang chậm rãi thức tỉnh.
Năm tám tuổi, tôi từng gặp một ông cụ râu tóc bạc phơ mặc trang phục đạo sĩ.
Ông ấy nói tôi trời sinh mang mệnh Tì Hưu, là người đại phú đại quý nhưng cung mệnh của tôi vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Tôi hỏi bao giờ cung mệnh mới thức tỉnh.
Ông ấy đáp đầy ẩn ý: "Không thể tiết lộ ý trời."
Trước khi đi, ông ấy còn dặn dò: "Bé con, cháu tuyệt đối không được kể chuyện cung mệnh của mình là Tì Hưu cho người khác đâu đấy. Chim c.h.ế.t vì mồi, người c.h.ế.t vì tiền, trên đời này nhiều người xấu lắm. Nếu cung mệnh của cháu bị đồn ra, dù chỉ phong thanh thôi cũng sẽ dẫn tới tai họa mất mạng, dấy lên gió tanh mưa máu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/series-ty-huu/1-1.html.]
Bởi vậy, tôi chưa từng đề cập chuyện này với bất kỳ ai, kể cả bố mẹ nuôi và bảy ông anh trai.
Quay về hiện tại, một luồng sức mạnh kỳ bí chậm rãi chảy về phía đan điền* trong cơ thể tôi.
(*Trong y học, võ thuật và dưỡng sinh, đan điền là một vài trung tâm khí lực hay huyệt đạo trên cơ thể người.)
Khi mở mắt lần nữa, tôi đã có thể nhìn rõ tài vận của mỗi người.
Lúc trước tôi cũng có thể bói ra nhưng bây giờ thì khỏi cần tính toán gì sất, liếc mắt một cái là biết hết luôn.
"Diệp Hưu, sao còn chưa nhặt? Dạo này không phải cô túng quẫn lắm à?"
"Nghe nói cô bị trường cho thôi học rồi, giờ ngay cả chỗ ở cũng không có. Chậc, thảm nhỉ."
"Nhưng mà, cô có thảm thế nào cũng không thể thảm bằng tôi được. Vừa chào đời đã bị bế nhầm, chưa được hai tuổi đã bị bố mẹ nuôi vứt bỏ, rõ ràng mang số thiên kim nhưng lại phải lớn lên trong cô nhi viện lớn, tất cả đều là nhờ ơn của Diệp Hưu cô ban tặng đấy!"
Diệp Hi càng nói càng tức, cô ta tiếp tục lấy tiền ra nện tôi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tôi bắt đầu hành động, giơ tay đỡ được cọc tiền cô ta ném tới.
Sau khi cung mệnh Tì Hưu thức tỉnh, tôi có lực hút vô hình với tiền tài, bắt chỉ có chuẩn.
Tôi đón được xấp nào là nhét thẳng luôn vào túi vải đeo chéo trên người.
6
Diệp Hi không tin tôi may mắn như vậy, cô ta tiếp tục ném, tôi tiếp tục bắt.
Mãi rồi tiền trong túi LV của cô ta cũng cạn, còn túi vải thô của tôi thì căng phồng, ít nhất cũng phải chứa 30 vạn.
Diệp Hi tức điên lên, gào vào mặt tôi: "Diệp Hưu, dưới đất còn hai vạn kia kìa, cô dám nhặt không?"
"Có gì mà không dám?" Tôi cúi người nhặt tiền lên.
Thấy thế, Diệp Hi cười như điên: "Diệp Hưu, tôi còn tưởng cô khẳng khái thế nào, rồi cũng phải khom lưng vì tiền đấy thôi?"
"Người nhà họ Diệp chúng tôi được định giá hơn một tỷ cơ, tôi mới chỉ lấy ra 30 vạn đã có thể nhục nhã cô rồi."
"Dù mặt cô bị tôi ném tiền chảy máu, cô cũng không dám nói nửa lời, vẫn phải cúi đầu trước tôi để nhặt tiền tôi bố thí cho!"
"Hả lòng hả dạ thật đấy nhỉ! Để quay cái video đăng lên story cho bảy anh trai like chơi. Tức chưa!"
Nói xong, Diệp Hi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Nhân lúc cô ta đăng bài, tôi gọi người lúc nãy bị gã xăm trổ giẫm nát di động lại gần và đưa một cọc tiền cho anh ta: "Cầm mà mua cái mới đi."
Điện thoại của anh ta chắc khoảng bốn đến năm ngàn tệ, cọc tiền này là một vạn, đủ.
Nhận tiền xong, anh ta rối rít cảm ơn tôi.
Tôi tháo hết băng giấy cố định các cọc tiền.
Diệp Hi còn đang mải mê với điện thoại, cô ta gửi tin nhắn thoại trong group chat gia đình kêu gọi bảy ông anh trai giúp mình like bài đăng mới nhất.
Tôi xòe tiền như quạt, vung về phía Diệp Hi và quát to: "Ai nhặt được là của người ấy."
Quần chúng nghe vậy thì ùa về chỗ Diệp Hi đang đứng.
Cô ta đi đôi giày cao gót mười centimet, bị đẩy một cái là ngã sấp xuống liền.
Không chỉ riêng những người vây quanh hóng hớt mà cả gã xăm trổ và đồng bọn cũng đang ra sức nhặt tiền.
Trong nháy mắt, Diệp Hi gặp nạn, trở thành đối tượng bị giẫm đạp.
Cô ta rít gào: "Đừng giẫm tôi! Áaaaaaaaaaa!!!"