Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU TRÒ CHƠI ĐẠI MẠO HIỂM, ÔNG CHỦ NỢ TÔI 40 VẠN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-12-31 16:23:18
Lượt xem: 149

1

Sau khi đỡ đau đầu vì say rượu, tôi nhìn vào điện thoại của mình.

Không chỉ nhóm chat công ty nổ tung mà hộp thoại của tôi cũng nổ tung.

Tất cả các đồng nghiệp là bạn tốt của tôi đều gửi lời chúc phúc đến tôi.

Đồng nghiệp A: “Không ngờ bà chủ lại ở ngay bên cạnh tôi.”

Đồng nghiệp B: "Vãn Vãn, cô thật trâu bò."

Đồng nghiệp C: “Này, trả lại cho tôi bản báo cáo hôm qua tôi nhờ cô làm. Tôi tự làm được.”

Tôi nhìn vào điện thoại nhưng đầu óc trống rỗng.

Tất cả chuyện này xảy ra là do hôm qua tôi đã chơi quá điên cuồng với bạn bè.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra gần đây nhưng đang có xu hướng đăng các video ngắn trong nhóm chat công ty nếu bạn thua trong trò đại mạo hiểm.

Và hôm qua tôi đã bị trúng thưởng.

Một người bạn đang yêu đãi chúng tôi bữa tối, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn sau vài ly rượu.

Sau đó cơn ác mộng của tôi bắt đầu.

Tôi không gặp nhiều may mắn trong việc chơi game nên đã thua liên tiếp 10 ván đại mạo hiểm.

Tôi càng bối rối hơn khi Đường Lê đề xuất một thử thách lớn, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý với yêu cầu.

"Đăng một đoạn video ngắn vào nhóm chat công ty nói rằng anh có thể quay lại được không? Em nhớ anh quá."

Khi nghe yêu cầu này, tôi vẫn còn có chút lý trí.

Sau khi gửi video vào nhóm chat công ty, tôi cảm thấy dường như mình đã đánh mất quyền lựa chọn người yêu tương lai trong số các đồng nghiệp trong công ty.

Khi tôi còn đang cố gắng từ chối thì Đường Lê đã đánh thức tôi bằng một câu nói.

"Hạ Vãn Vãn, bạn trai cũ của cậu là cấp trên trực tiếp của cậu. Cậu cho rằng mình còn có quyền lựa chọn người yêu trong công ty sao? Với tính tình của anh ta, tớ không nghĩ sau khi chia tay anh ta sẽ để cậu đi."

Nghe được lời nói của Đường Lê, tôi bất giác run lên mấy cái.

Tôi đã thấy khả năng ghen tuông của Hứa Kiên.

Lúc vẫn còn bên nhau, khi một chàng trai trên phố hỏi thông tin liên lạc của tôi, anh đã nhìn chằm chằm vào chàng trai đó rất lâu.

Sau đó, trước mặt anh chàng kia, anh tiến đến bên tôi, thổi vào tai tôi và nói những câu như "Hôn hôn vợ".

Sau khi về nhà, tôi phải dỗ đi dỗ lại mấy lần để anh bình tĩnh lại.

Nhưng ngẫm lại, tại sao việc lựa chọn người yêu của tôi lại nằm trong tay người yêu cũ?

Thế là tôi phát điên và đăng đoạn video ngắn của mình lên nhóm chat công ty.

Uống cho đến khi say bảy phần và diễn cảnh rơi lệ.

Trong đoạn video ngắn, tôi đã khóc đến mức gần như mất hết lớp trang điểm.

Nhìn vào camera một cách thâm tình và nói: "Anh quay lại được không? Em nhớ anh rất nhiều".

Sau khi đăng nó, tôi tắt điện thoại.

Bây giờ tôi nhìn tin nhắn trong nhóm chat công ty và nhớ ra mình đã làm những gì vào ngày hôm qua.

Hứa Kiên là bạn trai cũ tôi quen được hai năm.

Chúng tôi chia tay trong êm đẹp vì anh quá bận rộn với công việc.

Người này bận đến mức nào?

Chúng tôi ấy ấy đến nửa đêm, nhưng khi giám đốc công ty gọi điện, anh sẽ từ mơ màng chuyển sang thanh tỉnh và ngay lập tức bật dậy   mở máy tính làm việc.

Nhưng anh làm được còn tôi thì không!

Nhiều lần như vậy, tôi càng bắt đầu nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình.

Sau này tôi đã thử nhiều phương pháp mới nhưng kết quả vẫn không như ý.

Nếu không phải anh rất được, tôi thực sự nghi ngờ rằng anh đang bào chữa cho sự kém cỏi của mình và chọn cách làm thêm giờ.

Thế là chúng tôi chọn cách chia tay trong hòa bình.

Nhưng tôi thấy vận khí của mình thật sự không tốt.

Rõ ràng ngay từ đầu chúng tôi đã chia tay trong hoà bình, và tôi đã chuẩn bị tinh thần để không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng chỉ trong chớp mắt, tôi nhận được thông báo rằng mình đã thông qua cuộc phỏng vấn vào công ty anh.

Đây là một trò chơi mới mà tôi đã chơi với Hứa Kiên trước đây. Ban đầu tôi muốn có một mối tình lãng mạn ngầm ở văn phòng.

Kết quả là chia tay.

Khi nhận được thông báo, tôi đã từ chối.

Nhưng tiền là trên hết và lương thực ra quá cao.

Bây giờ Hứa Kiên rõ ràng cho rằng đoạn video tôi đăng ngày hôm qua là đang gửi cho anh.

Vì vậy, một đêm anh ấy đã tag tôi 35 lần trong nhóm công ty, một quả dưa to vừa thả ra cho các đồng nghiệp.

Tôi cảm thấy chóng mặt khi nhìn thấy hơn 99+ tin nhắn trên điện thoại của mình.

Nếu biết sớm hơn thì hôm qua tôi đã không uống nhiều như vậy, thậm chí còn bị bạn bè khiêu khích nhắn tin vào nhóm chat công ty.

Bây giờ, tôi nhìn Hứa Kiên, người vẫn còn đang tag tôi, cẩn thận trả lời.

"Hôm qua tôi đã gửi nhầm tin nhắn. Xin lỗi, video này lẽ ra phải được gửi cho người khác."

2

Tôi nghĩ mọi việc sẽ qua đi sau khi trả lời.

Kết quả là sau khi bận rộn làm xong công việc, về chỗ ngồi và bật điện thoại lên, tôi đã c.h.ế.t lặng.

Trang thông báo ghi: Trưởng nhóm đã giải tán nhóm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-tro-choi-dai-mao-hiem-ong-chu-no-toi-40-van/chuong-1.html.]

À, trưởng nhóm là Hứa Kiên.

Không hiểu sao bây giờ anh lại đột nhiên mất kiên nhẫn như vậy khi rõ ràng đó là một cuộc chia tay trong yên bình.

Tôi còn chưa kịp tỉnh táo sau cơn say, tôi đã bị thư ký Vương gọi đến văn phòng.

Thư ký Vương là một trong số ít người biết tôi và Hứa Kiên yêu nhau.

Lúc này, anh ta đang đứng trước văn phòng của Hứa Kiên, gật đầu chào tôi, với thái độ hết sức thận trọng.

"Ừm, thư ký Vương, anh đang làm gì vậy?"

Nhìn bộ dạng hiện tại của anh ta, tôi không khỏi cảm thấy choáng váng.

Tôi nhớ lại lúc còn yêu Hứa Kiên.

Bất cứ khi nào công việc không suôn sẻ, thư ký Vương lại có thái độ như vậy với tôi.

Anh ta luôn cho rằng Hứa Kiên chỉ có thể bình tĩnh lại nếu tôi dỗ dành anh, tôi vẫn không hiểu, tôi thấy Hứa Kiên chẳng qua chỉ là thiếu một bậc thang để xuống.

Trên thực tế, người cho anh bậc thang này có thể là bất kỳ ai.

Nhưng hiện tại tôi và Hứa Kiên đã chia tay rồi mà!

Một Khắc Xuân Tiêu

"Cô Hạ, Hứa tổng đã giải tán nhóm rồi. Nhìn xem..."

"Tôi biết."

“Công ty không thể không có đội nhóm, cũng như Hứa tổng không thể thiếu cô một ngày.”

Tôi nhìn người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi trước mặt, nhất thời không biết phải nói gì.

Phải chăng cuộc sống đã buộc Thư ký Vương không biết cười phải nói được những lời tỏ tình lộ liễu thế này sao?

Không, là Hứa Kiên.

Tôi nhìn cánh cửa văn phòng đóng kín và lùi lại vài bước.

"Thư ký Vương, anh Hứa và tôi đã chia tay rồi."

Tôi tưởng thư ký Vương hiểu ý tôi, nhưng người này lại giơ ba ngón tay lên.

Tôi bối rối.

"30 vạn."

"Cô Hạ, thỉnh cầu anh Hứa thành lập lại nhóm chat công ty mới. Lương tháng này cộng thêm tiền thưởng 30 vạn."

Nghe thấy giọng nói này tôi chợt bừng tỉnh.

Đây không phải là Thư ký Vương, đây đơn giản là Thần Tài của tôi.

Tôi trực tiếp đưa số thẻ rồi đẩy cửa văn phòng không chút do dự.

Sau khi đi vào, Hứa Kiên không nói gì.

Nhưng người đàn ông này vẻ mặt u ám, nhìn chằm chằm khi tôi bước về phía trước.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, vì 30 vạn nhân dân tệ đã khiến tôi không thể rút lui.

Tôi miễn cưỡng giữ vẻ mặt vui vẻ và bước đến chỗ Hứa Kiên.

Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì anh đã lạnh nhạt lên tiếng: “30 vạn?”

"Vớ vẩn, làm gì có 30 vạn tệ nào. Rõ ràng tôi làm vì sự phát triển của công ty và tâm trạng của anh, Hứa tổng."

Trước tiền bạc, tôi cảm thấy nói dối một chút cũng không sao.

Chỉ là không ngờ hiệu quả cách âm của công ty Hứa Kiên lại kém đến vậy.

Anh duỗi những ngón tay mảnh khảnh ra, chỉ vào tai mình rồi chỉ vào cửa văn phòng và mỉm cười nói.

“Hạ Vãn Vãn, anh quên nói với em, lúc mới sửa sang văn phòng, anh sợ không nghe được người trong công ty nói xấu mình nên cố tình không chọn vật liệu cách âm tốt.

Câu nói này trực tiếp khiến nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.

Nghĩ kỹ thì đây là chuyện Hứa Kiên có thể làm được.

Tôi quay lại nhìn thư ký Vương vẫn nhất quyết đứng canh ngoài cửa.

Anh ta nhìn tôi đầy vẻ khích lệ và ra hiệu số ba.

Tôi hít một hơi thật sâu và quay lại với nụ cười tận tâm trên môi.

"Tiền không quan trọng bằng anh, Hứa tổng."

Nghe tôi nói xong, Hứa Kiên nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một chút.

Người đàn ông trước mặt vẫn như cũ, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường nét trên cơ thể qua chiếc áo sơ mi trắng và thẳng tắp.

Tóc mái lộn xộn trên trán, lông mi cong dài và đôi mắt tràn ngập ánh sáng vỡ vụn.

Giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ấy.

Trời đang nắng, tôi vừa mới tốt nghiệp, đang nóng lòng đi phỏng vấn, vô tình gặp phải Hứa Kiên, người đang nóng lòng tìm khách hàng.

Dưới ánh nắng, chàng trai mặc sơ mi trắng đưa tay đỡ lấy thân hình không đứng vững của tôi, nhẹ giọng “Cẩn thận”, từ đó chúng tôi ở bên nhau hai năm.

Có vẻ như không có gì thay đổi trong vài tháng qua kể từ khi chia tay ngoại trừ những vết thâm quầng ngày càng trầm trọng dưới mắt anh.

Và tôi cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến việc ôm Đường Lê và khóc đến mất cả thế diện khi chúng tôi vừa chia tay.

Hứa Kiên đứng dậy và nhìn tôi với ánh mắt cụp xuống.

Trong mắt Hứa Kiên hiện lên nụ cười rõ ràng, ánh mắt gần như thế này thực sự rất quyến rũ.

Tôi muốn rút lui nhưng anh đã giữ chặt cổ tay tôi.

Khoảng cách đột nhiên rút ngắn, hơi thở của anh cũng phả vào cổ tôi khiến tôi co rúm người lại.

Sau đó anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tôi quan trọng như vậy sao?"

"Hôm qua tôi rõ ràng đã nghe thấy em tung tin đồn về tôi ở bên ngoài phải không?"

Loading...