Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 5 - Chương 7: Bùi Điềm Điềm không muốn đi học
Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:56:39
Lượt xem: 325
Bùi Duật Sâm gật đầu: "Em nói có lý nhưng em yên tâm, hợp đồng không phải do chúng ta ký thay con bé. Ai ký tên thì tìm người đó."
Tống Ngôn Chi nói: "Em biết, nhưng nếu thực sự phải bồi thường, có lẽ không phải một số tiền nhỏ. Hiện tại, Chu Xảo không đi làm, hình như chỉ tập trung đào tạo Bùi Điềm Điềm. Nếu cô ta không trả nổi tiền, không chừng sẽ đổ hết trách nhiệm sang chúng ta."
Một mình Chu Xảo thì không cần lo lắng nhưng hiện tại người đàn ông bên cạnh cô ta dường như không hề đơn giản.
Bùi Duật Sâm cũng đã nói với cô ấy, người đó là con của lãnh đạo, xuất thân gia thế.
Chu Xảo có thể nhanh chóng tìm được một công ty người mẫu tốt như vậy cho Bùi Điềm Điềm, sợ rằng cũng nhờ người đàn ông đó đứng sau giúp đỡ.
Nhìn mối quan hệ giữa hai người lại vô cùng thân mật. Nếu như không phải Bùi Duật Sâm từng nói với cô rằng đối phương đã có vị hôn thê, cô còn tưởng hai người đó là một cặp đôi đang yêu nhau say đắm.
Nhưng chẳng lẽ Chu Xảo không biết đối phương đã có vị hôn thê sao?
Trước đây cô ta cũng từng làm việc ở sân bay, không thể không biết chuyện đó được.
Cho dù hai người không phải là yêu đương, nếu biết đối phương đã có vị hôn thê, cô ta cũng nên giữ khoảng cách.
Thế nhưng...
"Anh hiểu rồi." Bùi Duật Sâm nghĩ, đây đúng là việc mà con người như Chu Xảo có thể làm ra được.
Anh nói: "Chúng ta đúng là bố mẹ nuôi nhưng cô ta là mẹ ruột của bọn trẻ. Đến lúc đó, nếu cô ta dám chối bỏ trách nhiệm, cứ nói rõ quan hệ giữa cô ta và hai đứa trẻ cho đối phương biết. Anh tin những người đó sẽ không làm khó chúng ta."
Trong tình huống không có bố mẹ đẻ, tìm tới bố mẹ nuôi là bình thường. Nhưng nếu Chu Xảo dám trốn tránh trách nhiệm, không phải cô ta đã quên mất bản thân là mẹ ruột của hai đứa trẻ rồi đấy chứ?
Khi đó, anh đồng ý với Vương Kiện nhận nuôi hai đứa trẻ, nguyên nhân cũng bởi vì Chu Xảo vẫn đang đi học ở bên ngoài. Vương Kiện và cô ta sớm đã cắt đứt liên lạc, anh ấy không thể liên lạc được với Chu Xảo, nên chỉ đành nhờ cậy Bùi Duật Sâm.
Vương Kiện nghĩ rằng năm đó Chu Xảo không yêu mình nên mới bỏ đi, cả đời sẽ không quay trở về nữa.
Hơn nữa, sau khi hai người ly hôn, hai đứa trẻ ở với anh ấy, không rõ vì lý do gì mà anh ấy không bao giờ nhắc đến Chu Xảo, cũng không muốn để bọn trẻ sống cùng Chu Xảo.
Có lẽ anh ấy cũng không ngờ rằng, Chu Xảo không những quay về, mà còn dám xuất hiện trước mặt hai đứa trẻ.
Bây giờ dường như cô ta còn muốn dạy hư Bùi Điềm Điềm.
Bùi Duật Sâm nghĩ, bây giờ Chu Xảo xuất hiện nhưng lại không nói rõ thân phận của mình với bọ trẻ, có lẽ đây cũng là vấn đề mà Vương Kiện lo lắng.
Anh ấy sợ rằng, dù Chu Xảo có biết đến sự tồn tại của hai đứa trẻ, cô ta cũng không muốn nhận chúng.
Nếu như hai đứa trẻ này chịu ngoan ngoãn nghe lời thì cũng thôi đi nhưng Bùi Điềm Điềm không chịu nghe khuyên bảo, đã bị những lời nói của Chu Xảo làm cho mê muội.
Bùi Duật Sâm lại nghĩ, nếu cô bé đã muốn đi theo Chu Xảo như vậy, chi bằng để Chu Xảo đón cô bé trở về luôn.
Tránh để sau này xảy ra chuyện gì rồi lại tìm đến bọn họ gây phiền phức.
Đối với hai đứa trẻ, anh cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.
Có lẽ nhân cơ hội này, anh có thể giải quyết dứt điểm mọi việc.
Tống Ngôn Chi gật đầu.
Nếu hai đứa trẻ cứ ở mãi với Vương Diễm Mai, cô cũng vui vẻ nhìn bà ta nuôi con người khác hộ. Chờ đến khi sự thật phơi bày, bà ta tức điên lên cũng đáng.
Nhưng Bùi Hải sắp kết hôn, phía nhà gái chắc chắn không thể chấp nhận được chuyện này.
Sớm muộn gì cũng phải xử lý.
Chuyện của Bùi Điềm Điềm lần này không nhỏ, toàn bộ khu nhà đều biết.
Việc cô bé chụp ảnh đồ bơi lại càng khiến người ta lên án.
Mặc dù nghe qua thì chụp ảnh đồ bơi có vẻ không có gì to tát nhưng mọi người đều cảm thấy không đứng đắn. Nếu không, tại sao cảnh sát lại tìm đến nhà chứ?
Nghe nói đồ này còn được bán ra nước ngoài, trẻ con trong vùng nội địa như bọn họ chắc chắn không mặc những thứ đó.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Bùi Điềm Điềm không đứng đắn, về nhà còn dặn con cái tránh xa Bùi Điềm Điềm một chút.
Bùi Điềm Điềm trở lại trường học, những người trước đó còn có thể nói chuyện với cô bé bây giờ đều tránh xa, chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
"Chính là cậu ta đấy, mẹ tôi nói cậu ta chụp mấy bức ảnh mặc đồ lót, đúng là xấu hổ thật!"
"Trời ơi, chụp ảnh kiểu như vậy sao? Trước đây tôi nghe nói cậu ấy đi làm người mẫu gì đó, ngày nào cũng được mặc quần áo đẹp. Tôi còn ghen tị đòi mẹ cho đi làm người mẫu nữa chứ!"
"Tôi cũng thế! May mà mẹ tớ không cho đi, nếu không tôi cũng bị người ta cười nhạo giống như cậu ta rồi!"
Khuôn mặt Bùi Điềm Điềm đỏ bừng lên, gần như xấu hổ và tức giận đến muốn ngất đi.
"Không, không phải! Dì Chu nói đó là công việc đàng hoàng, các cậu đừng nói lung tung!"
"Đàng hoàng? Tôi chưa từng nghe nói chụp ảnh mặc quần lót là đàng hoàng bao giờ, thật xấu hổ!"
"Đó không phải quần lót, đó là đồ bơi!"
Bùi Điềm Điềm tức giận đến phát điên nhưng dù cô bé có cố gắng giải thích thế nào, các bạn nhỏ đều không hiểu.
Cô bé khóc nức nở, quay đầu bỏ chạy ra khỏi trường học, không bao giờ muốn đến nơi này nữa. Cô bé ghét tất cả mọi người ở trường học này!
"Cậu ấy chạy rồi!"
"Liệu cậu ấy có định nghỉ học không nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-5/chuong-7-bui-diem-diem-khong-muon-di-hoc.html.]
"Nghỉ học không tốt sao? Vì cậu ấy mà cả lớp chúng ta đều bị người ta cười nhạo!"
"Tất cả mọi người đều nói cậu ấy không mặc quần áo chụp ảnh."
"Này, các cậu nghĩ xem, có thật là không mặc quần áo không? Cậu ấy không thấy xấu hổ sao?"
"Mẹ tôi nói thế, còn có thể là giả sao?"
Những ngày này, Bùi Điềm Điềm trở thành đề tài bàn tán của các bạn học, xem như đã vô cùng nổi tiếng.
Thậm chí còn có người chạy đến hỏi Bùi Quý Xuyên. Kết quả là Bùi Quý Xuyên đánh nhau với bọn họ một trận, bị đánh đến bầm dập cả mặt mũi.
Giáo viên không chịu nổi, đành đến tận nhà gặp phụ huynh.
Vương Diễm Mai nhìn thấy cháu trai bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm tím, tức giận không để đâu cho hết, la hét đòi đến tìm các học sinh gây chuyện.
Nhưng khi nghe nói chính Bùi Quý Xuyên động tay trước, người ta còn yêu cầu nhà bọn họ bồi thường, bà ta liền cứng họng.
Lại nghe được rằng nguyên nhân bắt nguồn từ chuyện chụp ảnh của Bùi Điềm Điềm, sắc mặt Vương Diễm Mai tái mét đi vì giận. Sau khi giáo viên đi khỏi, bà ta lôi Bùi Điềm Điềm đang trốn trong phòng không chịu đi học ra, đánh cho một trận nhừ tử.
Bình thường, vì nể mặt mũi cháu trai, bà ta hiếm khi ra tay.
Nhưng lần này, bởi vì những chuyện cô bé gây ra hại cả nhà bọn họ bị cười nhạo thì cũng thôi đi, lại còn khiến cháu trai bị người khác đánh.
Thật sự làm bà ta tức chết!
Trước đây Bùi Điềm Điềm không phải chưa từng bị đánh nhưng từ khi đến khu nhà này, đây là lần đầu tiên bị tát thẳng tay, cô bé khóc lóc đến xé ruột xé gan.
Khi Tống Ngôn Chi nghe Bùi Hải kể lại, cô còn hơi bất ngờ: "Bùi Quý Xuyên không ngăn cản sao?"
Bùi Hải đáp: "Thằng nhóc đó giống như biến thành người khác, ánh mắt thằng bé nhìn em gái mà ngay cả em cũng bị dọa sợ."
Tống Ngôn Chi có chút kinh ngạc.
Nhưng nghĩ kỹ lại, lần này Bùi Điềm Điềm đúng là quá đáng. Bùi Quý Xuyên trước giờ luôn bảo vệ cô bé, cho dù là ở kiếp trước nhân vật nam chính lạnh lùng như vậy nhưng đối với người em gái này vẫn hết mực nhường nhịn.
Vậy mà cô bé lại bỏ ngoài tai mọi lời khuyên của anh trai, quay lưng chạy theo Chu Xảo.
Thậm chí, cho dù cậu bé tìm đến cảnh sát để cứu em gái, làm mọi chuyện rùm beng tới như vậy, cũng không ngăn cản được em gái..
Có lẽ, trong lòng Bùi Quý Xuyên đã hoàn toàn thất vọng.
Bùi Điềm Điềm bị đánh một trận như thế, cũng là tự làm tự chịu.
Tống Ngôn Chi không muốn quan tâm chuyện này nữa, hỏi Bùi Hải: "Chuyện của đám người Từ Đại Lực thế nào rồi?"
"Hiện tại cậu ta chỉ rủ em chơi nhỏ ở nhà thôi. Tên đó rất tinh ranh, nếu em không mất bình tĩnh thì cậu ta sẽ không để em tiếp xúc với lớp người ở sâu hơn."
"Nhưng mấy ngày nay, tên đó để cho em kiếm được không ít."
Bùi Hải tỏ vẻ rất đắc ý, rút từ trong túi ra một xấp tiền, rất hào phóng lấy mười tệ đưa cho Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo cầm đi, mua đồ ăn vặt cho cháu với Tiểu Hoa."
Tiểu Bảo ngơ ngác một lúc, mặc dù bây giờ trong nhà không thiếu tiền tiêu nhưng mẹ cậu rất ít khi cho cậu tiền tiêu vặt. Thường thì nếu cậu đạt điểm cao trong kỳ thi hoặc nhận được giấy khen, mẹ sẽ thưởng đồ chơi hoặc cho xem TV lâu thêm một chút, tiền tiêu vặt ngoài mua bút và sách vở cũng chỉ có thể mua chút đồ ăn vặt.
Bởi vì mẹ luôn bảo ăn đồ vặt không tốt cho sức khỏe, không thể ăn thường xuyên, hơn nữa trẻ con không được giữ nhiều tiền.
Cho nên trong tay cậu nhiều nhất cũng chỉ có một tệ.
Mười tệ nhiều như vậy là con số cậu chưa từng cầm tới, nên đương nhiên là không dám nhận.
Tống Ngôn Chi giật giật khóe miệng, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, cô đoán số tiền Bùi Hải cầm trong tay đại khái cũng chừng bốn mươi năm mươi tệ, tên nhóc này chỉ chơi một buổi tối mà đã kiếm được bốn mươi năm mươi tệ, số tiền bằng lương cả tháng của người khác chỉ một đêm là có thể kiếm được.
Chẳng trách nhiều người lại mê đắm như vậy.
Từ Đại Lực chơi lớn như vậy, cô không tin gia đình anh ta không biết.
Sợ rằng không chỉ biết, mà còn giúp đỡ bao che.
Nếu không, Từ Đại Lực đâu dám ngang ngược như thế.
Tống Ngôn Chi nói: "Tiền này chú đừng tiêu bậy bạ. Đây đều là tiền bất chính, đến lúc điều tra bị người ta bắt giao nộp lại thì chú còn phải tự mình bù thêm đấy."
Bùi Hải nghe nói như thế thì giật mình: “Không... không thể nào.”
Anh cả và người kia chỉ bảo Bùi Hải phối hợp với Từ Đại Lực thôi, đâu có nói tiền kiếm được phải nộp lại đâu?
Tống Ngôn Chi thản nhiên nói: "Vậy chứ chú nghĩ sao?"
Vẻ đắc ý vừa rồi của Bùi Hải biến mất, anh ta lúng túng thu lại tiền, đối diện ánh mắt của Tiểu Bảo, anh ta nắm tay ho khan một tiếng: "Khụ, Tiểu Bảo, lần sau chú nhận tiền lương rồi sẽ cho cháu, số tiền này chú giữ lại giúp cháu trước nhé."
Nói xong, anh ta giống như có tật giật mình, vội vàng nhét tiền lại vào túi, sợ bị người khác nhìn thấy.
Đây là tiền bất chính mà!
Tiểu Bảo: "..."
Hôm nay Bùi Hải vốn định đến tìm anh trai hỏi chuyện này một chút nhưng lúc này anh trai không có nhà, không tìm được nên đành rời đi trước.
Tống Ngôn Chi vừa tiễn anh ta đi, lại có một vị khách khác đến.
"Xin chào, đây có phải là nhà của cơ trưởng Bùi không?"