Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 5 - Chương 3: Báo Cảnh Sát

Cập nhật lúc: 2024-12-30 06:53:10
Lượt xem: 431

Đi theo bên cạnh mấy cảnh sát còn có cả Bùi Điềm Điềm và Bùi Quý Xuyên.

Bùi Điềm Điềm ăn mặc rất kỳ quặc, mặc dù bên ngoài có mặc áo ngoài nhưng tay chân gầy guộc đều lộ ra hết, áo khoác nhỏ không đủ che kín. Dù trẻ con mặc váy không phải là chuyện lạ nhưng cách ăn mặc thế này rõ ràng là không bình thường.

Chưa kể, trên mặt cô bé còn trang điểm.

Trẻ con bình thường nào lại như vậy?

"Chuyện gì thế này?" Tống Ngôn Chi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Bùi Duật Sâm cũng nhíu mày.

Hai người cùng tiến lên phía trước, Bùi Duật Sâm nhìn về phía cảnh sát, hỏi: "Tiểu Hải, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bùi Hải nhìn thấy hai người, vội vàng nói: "Anh, chị dâu, cuối cùng hai người cũng đến rồi. Hai người mau khuyên nhủ đứa trẻ này đi! Con bé vậy mà đi chụp đồ bơi gì đó, thậm chí là cả đồ lót? Ôi trời, nói chung em cũng không hiểu lắm."

Đồng chí cảnh sát nhìn về phía hai người, hỏi: "Hai người là bố mẹ nuôi của cô bé này phải không?"

Bùi Duật Sâm gật đầu: "Đúng vậy, đứa trẻ này đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện là thế này, cậu bé này đến báo cáo với chúng tôi là có người lừa em gái cậu bé đi chụp ảnh không mặc quần áo. Chúng tôi liền đi theo, quả nhiên nhìn thấy cô bé này mặc quần áo hở hang để chụp ảnh, cho nên đã đưa người về đây."

"Nghe nói cô bé bị lừa, chuyện này có thật không?"

Bùi Duật Sâm và Tống Ngôn Chi nhìn nhau, vừa định lên tiếng thì Chu Xảo đã vội vã chạy đến.

Cô ta cũng không ngờ rằng mình chỉ đi ăn một bữa cơm với Dương Vĩ, lúc quay lại công ty đã náo loạn cả lên.

Nghe nói có một đứa bé trai dẫn theo một nhóm cảnh sát đến tìm em gái cậu bé, còn nói em gái bị bọn họ lừa gạt đến đó, nhìn thấy cô bé mặc đồ bơi để chụp ảnh, cậu bé nổi giận, cắn đánh những người có mặt tại đó, thậm chí còn phá hỏng cả máy quay đắt tiền.

Công ty của bọn họ là phát triển hướng đến thị trường nước ngoài, cho nên nội dung công việc của bọn họ có thể rất nhiều người trong nước chưa hiểu được.

Lúc đó cảnh sát nhìn thấy cảnh cô bé kia mặc đồ bơi chụp ảnh, đã lập tức bắt giữ nhân viên chụp hình cùng những nhân viên liên quan đưa đi.

Công ty của bọn họ bị nghi ngờ là tổ chức phát tán nội dung đồi trụy.

Hơn nữa, đây còn là trẻ con, hành vi thực sự quá tệ hại.

Công ty trên dưới rối loạn như ong vỡ tổ.

Chu Xảo ăn cơm xong quay trở về đón Bùi Điềm Điềm tan làm mới biết được tin tức này. Lãnh đạo công ty nổi trận lôi đình, nói nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này, cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ tổn thất.

Chu Xảo sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, vội vàng chạy về.

Dọc đường, trong lòng cô ta vừa tức giận vừa uất ức.

Hôm qua, cô ta đã cảm thấy ánh mắt của Bùi Quý Xuyên nhìn mình rất kỳ lạ, đầy u ám khó đoán.

Nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy, có lẽ chỉ là trong lòng có chút tức giận chuyện một câu nói của cô ta đã hại em gái cậu bị đói đến ngất xỉu.

Chỉ cần cô ta bù đắp lại là ổn thôi.

Ai mà ngờ, thằng bé ngoài mặt không nói một lời nhưng sau lưng lại dám theo dõi bọn họ, thậm chí còn báo cảnh sát, dẫn người đến tận công ty! Làm ầm ĩ đến nghiêng trời lệch đất.

Suýt chút nữa hại cô ta thê thảm!

Lãnh đạo công ty đã nói rồi, mấy bộ ảnh áp phích mà Bùi Điềm Điềm chụp đợt này rất tốt, tháng sau sẽ có thể ký hợp đồng, sau đó sẽ sắp xếp cô bé lên tạp chí đồ bơi trẻ em!

Chẳng mấy chốc sẽ gây dựng được danh tiếng ở thị trường nước ngoài.

Mặc dù nói ở trong nước chưa có tiếng tăm gì nhưng ít nhất cũng có thể kiếm được tiền.

Đợi sau này thị trường nội địa phát triển, lại quay lại cũng đã có kinh nghiệm và lượng người hâm mộ không tồi.

Thế mà, khi mọi thứ sắp đạt đến một bước này lại bị Bùi Quý Xuyên phá tan tành!

Chu Xảo tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt.

Vừa chạy tới cổng nhà họ Bùi, cô ta đã nghe thấy mấy viên cảnh sát kia đang nói chuyện với Bùi Duật Sâm.

Giọng điệu của bọn họ giống như cô ta là một kẻ lừa đảo.

Mặt Chu Xảo tái mét, cô ta lớn tiếng quát:

"Đừng có nói linh tinh, tôi lừa cô bé lúc nào chứ?"

Giọng nói cô ta rất sắc bén, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Xung quanh vốn đã có nhiều người đứng xem, nhìn thấy Chu Xảo đến liền bắt đầu xì xào bàn tán, người này nhìn người kia.

"Lại là cô ta, sao lần nào cũng gây chuyện vậy?"

"Đúng thế, chẳng phải nói là đang làm người mẫu gì đó sao? Lúc đầu tôi còn thấy ngưỡng mộ nhưng sao bây giờ nghe có vẻ không đứng đắn chút nào nhỉ?"

"Cô nhìn đứa trẻ kia đi, mặc cái gì vậy, quần áo có khác gì đồ lót đâu. Còn nhỏ như vậy mà đã phải mặc loại quần áo này để chụp hình? Tôi tuyệt đối không dám cho con gái mình đi đâu! Đừng có mơ!"

Chu Xảo vội vàng bước lên phía trước, nghe thấy những lời này, cô ta lập tức phản bác: "Đó không phải là quần áo không đứng đắn, đó là đồ bơi chính thống, được chưa? Người nước ngoài và cả những người ở các thành phố lớn đều mặc như vậy cả, mấy người chưa thấy qua việc đời thì đừng có nói năng lung tung!"

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

Viên cảnh sát lên tiếng: "Nhưng đứa trẻ này báo cáo rằng cô đã lừa gạt em gái cậu bé. Ban đầu, cô không nói rõ rằng sẽ phải mặc loại quần áo như vậy để chụp những bức ảnh đó."

Bùi Quý Xuyên không hiểu nhiều người mẫu là cái gì, lại càng không thể tưởng tượng nổi việc làm người mẫu cần phải gần như ở trần thân thể để chụp ảnh.

Lúc đó, khi nhìn thấy em gái bị nhiều người vây quanh như vậy, cậu bé gần như phát điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-5/chuong-3-bao-canh-sat.html.]

Nghe thấy những lời này, Chu Xảo tức giận gần chết: "Làm người mẫu thì vốn dĩ phải mặc những loại quần áo như vậy, chuyện này chẳng lẽ cần tôi phải nói rõ sao? Hơn nữa, Điềm Điềm cũng biết điều đó, con bé còn rất vui vẻ khi làm công việc này. Sao lại tính là tôi lừa con bé được chứ?"

Cậu bé Bùi Quý Xuyên tức giận phản bác:

"Cô không hề nói rõ, cô chỉ bảo với cháu và em gái là em ấy sẽ được mặc rất nhiều váy đẹp, nên cháu mới đồng ý. Nếu như cháu biết phải mặc những thứ này, cháu tuyệt đối không để em gái mình đi!"

"Chú cảnh sát, cô ấy là kẻ lừa đảo, các chú mau bắt cô ấy đi!"

Bùi Quý Xuyên giận dữ đứng ra, trừng mắt nhìn Chu Xảo.

Bởi vì lúc trước cậu bé đã từng hỏi em gái, em gái nói rằng sẽ được mặc những bộ quần áo rất đẹp. Chu Xảo cũng đã nói rằng có rất nhiều quần áo đẹp, vì vậy em gái mới có thể cam tâm tình nguyện muốn đi như vậy, thậm chí còn không nghe lời khuyên của cậu bé.

Lúc đó cậu bé nghĩ, nếu thực sự có thể được mặc được nhiều quần áo đẹp như vậy thì để em gái đi làm cũng không phải là chuyện xấu.

Cậu bé cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng sau khi nhìn thấy em gái mình ngất xỉu vì đói, cậu bé nhận ra rằng có lẽ công việc này không tốt như trong tưởng tượng của cậu.

Hôm nay, vốn dĩ cậu bé định đi bệnh viện thăm em gái nhưng lại nghe thấy Chu Xảo không quan tâm đến việc em gái vừa xuất viện, lại định dẫn cô bé đi làm.

Cậu bé liền quyết định theo sau, muốn xem thử rốt cuộc là công việc gì mà ngay cả khi bị ốm cũng phải làm.

Đoạn đường này vô cùng suôn sẻ, bởi vì cậu trai có ngoại hình đẹp, công ty thậm chí còn tưởng cậu bé là người mẫu nhí, dẫn cậu đi thẳng vào.

Ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng khiến Bùi Quý Xuyên muốn rách cả mí mắt.

Em gái cậu chỉ mặc một miếng vải mỏng manh, đứng trên sân khấu, bị một đám người chụp ảnh.

Chu Xảo không biết đã đi đâu mất.

Lúc đó cậu bé rất tức giận nhưng cũng biết mình chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không thể trực tiếp đưa em gái đi trước mặt những người lớn kia.

Thế là cậu bé đã đi báo cảnh sát.

Cậu nhất định phải đưa em gái trở về!

Bùi Quý Xuyên không thể nào chấp nhận được em gái làm loại công việc này

Chu Xảo tức giận, sắc mặt tái mét, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cảnh sát, cô ta nhất thời không biết phải giải thích thế nào.

Đột nhiên cô ta chú ý đến Bùi Duật Sâm và Tống Ngôn Chi ở bên cạnh.

Cô ta nghĩ ra một điều gì đó, ánh mắt lóe lên, lớn tiếng nói: "Sao dì lại lừa cháu được chứ? Dì đã nói chuyện này với dì Tống của cháu rồi, cô ấy cũng đã đồng ý, là cô ấy không giải thích rõ ràng với các cháu, sao có thể trách dì được?"

Tống Ngôn Chi hơi khựng lại, ban đầu cô chỉ im lặng xem cảnh này, nhìn dáng vẻ mẹ con bọn họ coi nhau như kẻ thù không đội trời chung, cô còn cảm thấy rất thú vị, không biết sau này khi Bùi Quý Xuyên biết được người phụ nữ mà cậu cực kỳ căm ghét kia chính là mẹ ruột của cậu, sẽ có biểu cảm như thế nào.

Không ngờ, ngọn lửa này lại cháy làn đến chỗ mình nhanh như vậy.

Cô bình tĩnh nói: "Đúng, tôi đã nghe cô nói chuyện này, tôi cũng không phản đối, bởi vì khi cô nói với tôi, cô đã dẫn Điềm Điềm đi làm một thời gian rồi, trước đó cô cùng không cần có sự đồng ý của tôi, làm rồi mới báo, tôi biết làm sao được."

"Thứ hai, Bùi Quý Xuyên làm anh trai còn không nói gì, tôi đương nhiên cũng không nghĩ gì nhiều, Bùi Điềm Điềm thích, nếu như tôi phản đối, sợ cô bé sẽ không vui, sau này sẽ lại trách tôi."

“Đương nhiên, quan trọng nhất là tôi chỉ nghe cô nói là đi làm người mẫu thôi, mà người mẫu cũng chia ra rất nhiều loại, cô chỉ nói là làm người mẫu, chứ không nói là người mẫu đồ bơi, ai mà ngờ được cô lại cho đứa trẻ còn nhỏ như vậy đi chụp loại ảnh này. Ở thành phố chúng ta chưa từng nghe nói đến người mẫu trẻ em đồ bơi, tôi đương nhiên cũng không thể đoán ra được.”

“Nếu như lúc đó đồng chí Chu có thể nói rõ ràng, không cần tôi phải lên tiếng, tôi tin rằng người anh trai Bùi Quý Xuyên này cũng sẽ không đồng ý.”

Cô nói rất có lý, cảnh sát cũng gật đầu. “Cô làm thế này chẳng khác gì lừa gạt trẻ em, nếu không phải cô thật sự là họ hàng với người ta, chúng tôi sẽ phải bắt cô về điều tra rõ ràng!”

Bùi Quý Xuyên nghe thấy lời cô nói, lại càng tức giận hơn, cảm thấy mình cũng bị lừa gạt!

Đúng vậy, lúc trước dì Tống cũng đã nói rồi, chính mình cũng không thể khuyên nhủ được em gái, làm sao có thể hy vọng người khác làm được? Dì Tống và mình đều không ngờ Chu Xảo lại cho em gái đi chụp những bức ảnh như vậy, chó nên mới không ngăn cản được em gái.

Vì thế cậu bé mới do dự như vậy.

Cuối cùng làm hại em gái.

Bùi Điềm Điềm nhìn bầu không khí nặng nề và vẻ mặt tức giận của anh trai.

Cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bây giờ mình có thể đi chụp ảnh rồi, hơn nữa còn có thể kiếm được tiền, dì Chu Xảo đã nói, mình sẽ sớm được ký hợp đồng, đến lúc đó còn có thể lên tạp chí.

Cô bé không hiểu đó là gì nhưng nghe có vẻ rất tuyệt vời.

Vì vậy hôm nay mặc dù cơ thể vẫn chưa khỏe lắm nhưng nghe lời dì Chu Xảo, cô bé vẫn quyết định đến công ty chụp ảnh.

Cô bé vốn định ngày hôm nay trở về sẽ nói với anh trai tin vui này.

Ai ngờ cô bé còn chưa kịp nói ra tin vui, mọi chuyện đã rối tung cả lên.

Cô bé không hiểu tại sao anh trai lại tức giận như vậy, chẳng lẽ anh trai không muốn nhìn thấy mình vui vẻ sao?

Cũng không biết có phải vì ở lâu với Chu Xảo mà suy nghĩ của Bùi Điềm Điềm cũng theo đó mà bị ảnh hưởng hay không, cô bé cho rằng đây không phải là chuyện gì kỳ lạ, quen rồi sẽ thấy bình thường.

Lúc này nhìn thấy tất cả mọi người đều nói Chu Xảo không đúng, trong lòng cô bé đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Hình như những gì mình làm là không đúng, là sai.

Nhưng cô bé lại không muốn tin, có lẽ... có lẽ giống như những gì dì Chu Xảo đã nói, những người này chưa từng thấy qua việc đời, cho nên mới không hiểu.

Nhưng cảnh tượng này lại khiến cô bé nhớ lại sự kiện vào ngày Quốc tế Thiếu nhi lần trước, khi cô bé nhảy múa bị mọi người chế giễu.

Lúc đó, dì Chu Xảo cũng đã nói rằng cô bé khác biệt với mọi người nhưng cuối cùng cô bé lại bị tất cả mọi người cười nhạo, các bạn học cũng coi thường cô bé.

Tất cả mọi người đều không hiểu, không thông cảm cho cô bé.

Lần này... cũng vậy. 

Loading...