Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 4 - Chương 9 Liên hoan

Cập nhật lúc: 2024-12-25 02:01:15
Lượt xem: 604

“Ý anh không phải vậy. Anh chẳng qua chỉ cảm thấy không cần thiết phải đối đầu với cô ấy. Tạo dựng được mối quan hệ tốt không phải sẽ tốt cho chúng ta hơn hay sao?”

“Xì, ai thèm chút lợi ích đó của cô ta chứ?”

Trước đó cô ấy nghĩ rằng Tống Ngôn Chi sắp thi đại học, nhất định không thể ở lại trường lâu được.

Cho nên hoàn toàn không cần thiết phải tạo dựng mối quan hệ tốt với cô, cô ấy mới bạo gan bàn tán chuyện của cô với các đồng nghiệp trong văn phòng như vậy.

Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, cô vẫn có thể nổi bật.

Trong lòng Lưu Vân cảm thấy vô cùng khó chịu.

Quan trọng là cho dù cô ấy đã tỏ ra yếu đuối nhưng Tống Ngôn Chi vẫn không thèm để ý đến cô ấy.

Thật sự quá đáng ghét.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng mấy giáo viên kia nói nói cười cười với Tống Ngôn Chi trong lòng Lưu Vân lại cảm thấy khó chịu.

“Dù sao thì vài ngày nữa giáo viên chúng ta sẽ tổ chức liên hoan, em không nên nói gì nữa.” Đối tượng muốn nhắc nhở cô ấy.

"Nghe nói lần này sẽ thông báo thời gian thi tuyển, nếu em muốn được giới thiệu lên cấp trên thì đừng gây chuyện nữa, thanh danh xấu đi, trong trường người ta cũng không muốn nhận em."

Lưu Vân khịt mũi hai cái nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

So với ở lại trường tiểu học này, tất cả mọi người đều muốn tới trường học cấp hai hoặc cấp ba.

Dù sao tiền lương ở trường học cấp hai, cấp ba cũng cao hơn tiểu học.

Mỗi năm đều sẽ có một hai giáo viên thi đậu.

Năm nay vẫn chưa có thông báo khi nào có cơ hội.

Ngay cả khi có cơ hội, vẫn phải tìm thời gian, tìm người giới thiệu.

Nếu không thì sẽ không dễ dàng thi đậu, chủ nhiệm trường học của bọn họ có đường đi.

Buổi liên hoan của các giáo viên không chỉ để ăn mừng lần này tổ chức ngày lễ thành công mà còn để chủ nhiệm có thể thông báo cho mọi người biết chuyện này.

Đối tượng của cô ấy cũng nhắc nhở cô không nên bốc đồng gây chuyện xấu.

Bên phía Tống Ngôn Chi, cũng có người hỏi cô chuyện này.

"Không giống như những giáo viên khác, giáo viên dạy tiếng Anh không nhiều, cũng rất khó tuyển dụng. Lần này học sinh của cô thể hiện tốt như vậy, có khi đến lúc đó sẽ có trường học đến tuyển cô."

Tống Ngôn Chi lại không thèm để ý: "Tôi không có ý định đi dạy ở trường khác."

Những người khác nghe vậy lại vội vàng hỏi: “Là vì phải thi đại học sao?”

"Không chỉ vì lý do này, còn vì con trai tôi, thằng bé còn quá nhỏ, tôi không thể đi được. Ở đây tôi có thể chăm sóc thằng bé, cũng sẽ thuận tiện cho việc tham gia thi đại học."

Cho dù cô muốn tới trường khác cũng không dạy được bao lâu, dù sao năm sau cô cũng sẽ phải tham gia thi đại học.

Năm nay Tống Ngôn Chi dự định sẽ ổn định ở đây, tiết kiệm thêm chút tiền, chăm sóc Tiểu Bảo thật tốt, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau.

Đến lúc đó Tiểu Bảo lớn hơn một chút, có thể tự mình đi học, mình cũng có thể đi học ở thành phố, không cần lo lắng nhiều nữa.

Mọi người đều cảm thấy rất có lý.

Chỉ là cảm thấy đáng tiếc thay cho cô, có người nói: “Sao phải vất vả thế làm gì? Họ đại học xong chẳng qua cũng chỉ là làm nhân viên, lại phải bắt đầu lại từ đầu, quá vất vả.” Có thi đậu hay không cũng không chắc chắn.

Đương nhiên những lời này mọi người cũng không tiện nói thẳng.

Tống Ngôn Chi không giải thích nhiều. Trình độ học vấn hiện tại của cô không thể so sánh với tương lai, cô đương nhiên muốn học lên cao.

Mà có trình độ, sau này mới càng có nhiều lựa chọn.

Cho dù là đến trường học đi dạy cũng có thể có được đãi ngộ tốt hơn những người khác.

Kiếp trước cô không sống lâu, nhưng đã chứng kiến sự thay đổi nhanh chóng của thời đại này, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian.

Cô cười nói: “Thi đậu là chuyện tốt, thi không đậu cũng không sao cả.”

Mọi người ngẫm lại thấy cũng đúng, còn nói: "Không phải chồng cô đã trở về rồi sao? Mấy hôm nữa là buổi liên hoan của các giáo viên, cô có muốn dẫn anh ấy đi ăn tối để giới thiệu với mọi người không?”

Tống Ngôn Chi dừng một chút, nói: "Anh ấy lại đi làm rồi, không biết khi nào mới về."

Mọi người nghe được lời này đều có chút tiếc nuối.

Nghe nói chồng của Tống Ngôn Chi rất lợi hại, tất cả mọi người đều muốn tạo dựng quan hệ.

"Vậy thì cô đưa con trai đi, chúng tôi rất muốn gặp con trai của cô, chữ viết của thằng bé rất đẹp, tôi muốn con tôi học theo."

Tống Ngôn Chi cảm thấy phiền nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Đến lúc đó rồi nói sau. Con trai tôi có chút dè dặt, không thích nói chuyện, sợ là không dạy người khác được.”

Mặc dù rất muốn con trai mình quen biết nhiều bạn bè nhưng điều mà Tống Ngôn Chi càng mong muốn hơn là cậu có thể chủ động kết bạn với những người khác.

Đã đi học lâu như vậy, cô chưa hề nghe thằng bé nói mình có bạn bè nào.

Chỉ có Thiết Trụ chơi với cậu.

Nhưng cậu cũng đã có những tiến bộ vượt bậc. Trong thời gian này, cậu thậm chí còn đưa bạn bè về nhà.

Còn nói muốn dạy Thiết Trụ viết chữ.

Mặc dù Thiết Trụ luôn lười biếng, nhưng cậu cũng không tức giận.

Tính tình của cậu ngày càng tốt hơn.

Mỗi lần Tống Ngôn Chi nghĩ đến con trai mình, khuôn mặt luôn dịu dàng.

Nhưng mọi người đều không để ý đến lời nói của cô, trẻ con mà, chơi với nhau mấy lần sẽ quen, không có gì là không dạy được.

Người lớn đã đồng ý, trẻ con còn có thể không chịu sao?

Ngày hôm trước bọn trẻ đã lan truyền khắp nơi: "Mẹ tôi nói mấy ngày nữa sẽ đưa tôi đi nhà hàng lớn ăn cơm, còn có nhiều giáo viên."

"Thật sao? Vậy chẳng phải mẹ cậu quen biết rất nhiều giáo viên sao?"

"Đương nhiên, mẹ tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp một."

Kim Bảo nghe nói như vậy cũng chủ động bước tới bắt chuyện: "Tiểu Tuyết, cậu cũng đi à? Vậy tôi sẽ nói mẹ tôi đưa tôi đi cùng. Chúng ta cùng đi có được không?"

Tiểu Tuyết là cô bé xinh đẹp nhất lớp học, cũng là người có thành tích học tập tốt nhất trong số các nữ sinh. Bố cô rất lợi hại, là tiểu đoàn trưởng, còn mẹ cô bé cũng là giáo viên.

Từ khi vào lớp học, Kim Bảo đã chú ý đến cô bé.

Bởi vì dung mạo cô bé vô cùng dễ thương, giống như một nàng công chúa nhỏ.

Cô bé tên Tiểu Tuyết liếc nhìn cậu bé một cái rồi nói: "Cậu thích bắt nạt người khác, tôi sẽ không đi cùng cậu đâu."

Nói xong, cô bé đứng dậy đi về phía Tiểu Bảo, nói: "Tiểu Bảo, mẹ của cậu cũng là giáo viên phải không? Cậu có muốn chúng ta đi cùng nhau không?"

Kim Bảo: "..."

Ngay khi Bùi Điềm Điềm vừa đến chỗ anh trai để xin bút, đã nhìn thấy một cô bé rất dễ thương đang nói chuyện với Tiểu Bảo, còn mời cậu đi tham gia liên hoan.

Cô bé có chút tò mò, khi nhìn thấy anh trai đi ra, cô bé vội vàng hỏi: "Anh ơi, cô gái đó là ai?"

Bùi Quý Xuyên liếc nhìn rồi nói: “Lớp trưởng của lớp anh.”

"Lớp trưởng?" Bùi Điềm Điềm mở to mắt: "Cô ấy lợi hại như vậy sao?"

Cô bé nói rồi lại nhìn cái nơ con bướm trên đầu cô gái kia cùng bộ váy công chúa màu hồng, trong mắt không giấu được vẻ cực kỳ hâm mộ.

“Chắc chắn gia đình cô ấy rất giàu phải không?”

Bùi Quý Xuyên bối rối: "Sao anh biết được?"

"Không phải anh học cùng lớp với cô ấy sao? Cô ấy chơi cùng Tiểu Bảo rồi." Bùi Điềm Điềm nói xong, trong lòng cảm thấy không vui, nói: “Tiểu Bảo tính tình xấu như vậy mà cũng có người chơi với cậu ta, tại sao chơi với anh? Anh trai, anh đi tới chơi cùng cô ấy đi!”

Nếu như anh trai chơi cùng cô bé kia, Điềm Điềm sẽ có cơ hội làm quen với người ta. Biết đâu sau này những bộ váy mà cô bé kia không thích nữa có thể chia cho mình mặc.

Bùi Quý Xuyên im lặng một lúc, quay đầu lại thì thấy cô bé kia đang nói chuyện vui vẻ với Tiểu Bảo.

Hiện tại Tiểu Bảo giờ càng ngày càng khiến cho người ta yêu mến, không còn giống Bùi Quý Xuyên nữa.

Cậu bé mím môi, phớt lờ những lời Bùi Điềm Điềm nói.

Bùi Điềm Điềm thất hồn lạc phách trở về lớp học, trong lòng vẫn rất muốn làm quen với cô bé đáng yêu kia.

Ước mơ của cô bé là bản thân cũng có thể xinh đẹp, rạng rỡ như cô gái đó.

Nhưng mình cũng rất xinh đẹp mà, chỉ là mình không may mắn như cô bé đó, không có bố mẹ yêu thương, nên mới u ám thế này.

Cho dù có làm gì đi nữa cũng không được ai công nhận.

Bạn cùng bàn nhìn thấy cô bé mất tập trung, tò mò hỏi: "Cậu bị sao vậy, Điềm Điềm?"

Bùi Điềm Điềm nhìn cậu bé chảy nước mũi bên cạnh, càng thêm ghét bỏ, nhưng nghe nói ông nội cậu bé kia cũng là giáo viên, cô bé không nhịn được hỏi: "Cậu có biết lớp trưởng của lớp anh trai tôi không?"

"Dương Tuyết? Tôi đương nhiên biết cô ấy, cô bé đó rất xinh đẹp."

Bùi Điềm Điềm bĩu môi, cô bé cũng không hỏi người kia có xinh đẹp hay không.

"Có phải gia đình cô ấy rất giàu không?"

"Ừ, hình như rất giàu có, cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Tôi thấy hình như bọn họ hẹn nhau ra ngoài ăn cơm?" Bùi Điềm Điềm không nghe rõ, cho nên nên cô bé nói không quá chắc chắn.

"À, không phải cô bé đó muốn ra ngoài ăn tối đâu, là tiệc mừng của các thầy cô đấy. Ông nội của tôi là giáo viên dạy mỹ thuật cũng được mời, còn nói sẽ đưa tôi đi cùng ông."

Cậu bé khụt khịt mũi nói: "À đúng rồi, không phải mẹ nuôi của cậu cũng là giáo viên dạy tiếng Anh sao? Cô cũng đi à?"

Bùi Điềm Điềm mím môi, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-4/chuong-9-lien-hoan.html.]

Dì Tống căn bản sẽ không nói chuyện này với cô bé, kể từ sau khi chuyển đi, dì Tống không còn để ý đến cô bé nữa..

Sao có thể đưa cô bé đến buổi liên hoan như vậy?

Chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có rất nhiều cô bé, cậu bé con nhà giàu.

Bùi Điềm Điềm càng nghĩ càng buồn bã, cô bé cũng rất muốn đi.

Tiểu Bảo không muốn đi. Cậu nhớ bố, cậu muốn bố dạy mình tập thể dục.

Bởi vì ngoài chạy bộ ra cậu không biết làm gì khác.

Cậu luôn cảm thấy cứ như vậy mình sẽ không bao giờ tiến bộ, cũng sẽ không trở thành một người trưởng thành mạnh mẽ giống như bố.

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bố trở về, Tiểu Bảo cảm thấy rất lo lắng.

Buổi chiều khi mẹ đến đón cậu, cậu rất muốn hỏi mẹ rốt cuộc khi nào bố mới về.

Nhưng nhớ tới quan hệ giữa bố mẹ không tốt, Tiểu Bảo lại không dám bày tỏ mình rất muốn bố trở về, sợ mẹ sẽ tức giận.

Cậu suy nghĩ một lát, đi đến kết luận, nếu như mối quan hệ giữa bố mẹ được hòa giải thì có phải cậu sẽ không khó xử nữa không?

Chương 139 Đưa thư và thăm hỏi

Nhưng vấn đề ở đây là phải làm thế nào mới có thể cải thiện mối quan hệ giữa bố mẹ?

Tiểu Bảo đang không biết phải làm sao thì đột nhiên trước cửa nhà có người gọi: "Đồng chí Tống, nhà cô có thư."

“Mẹ, để con ra lấy.”

Tiểu Bảo lạch bạch chạy ra ngoài, có chút tò mò nhìn người đưa thư đứng ở cửa: “Chú ơi, nhà cháu có thư à?”

"Đúng vậy, là một bức thư, gửi cho người lớn trong nhà, cháu đừng có xé ra đấy."

Tiểu Bảo nghe thấy lời này thì cong môi lên. Cậu không phải đứa trẻ hay động vào đồ của người khác.

Cậu cầm lấy lá thư, liếc nhìn, là thư của bố.

Cậu có chút tò mò.

Ai sẽ gửi thư cho bố?

"Tiểu Bảo, là gì vậy?" Tống Ngôn Chi nghi hoặc nói ra.

"Thư? Có phải là của ông ngoại con gửi đến không?" Cô không quen biết nhiều người, cũng chỉ có bố của cô mới có thể gửi thư cho cô.

Tiểu Bảo lắc đầu: “Không phải, là thư gửi bố.”

Lần này đến lượt Tống Ngôn Chi kinh ngạc.

Thư của Bùi Duật Sâm sao?

Ai lại gửi thư cho anh?

Người thân và bạn bè của anh đều ở chỗ này mới đúng.

Chẳng lẽ là người bên quân khu Tây Bắc sao?

Mặc dù cô có chút nghi hoặc nhưng cũng không xem mà nói: “Con đem thư để trong phòng của bố, chờ bố về rồi nói cho bố biết.”

Tiểu Bảo dừng một chút, sau đó tròng mắt đảo quanh nói: "Chú nói là thư này rất khẩn cấp, phải nhanh chóng đưa cho bố."

Tống Ngôn Chi cau mày, lại nghe thấy con trai nói: "Mẹ, chúng ta đưa tới cho bố nhé?"

Cậu vẫn nhớ rõ, trước đây mẹ đã từng nói với cậu, nơi bố đến khác với trước đây, đi xe cũng rất nhanh là đến.

Cho nên bố mới có thể trở về nhanh như vậy.

Tiểu Bảo nghĩ, bố mẹ anh chắc chắn là bởi vì thời gian dài không ở chung với nhau cho nên quan hệ mới không tốt.

Bởi vì lúc trước cậu cũng bởi vì bố mãi không trở về mới ghét bố.

Nhưng sau khi bố ở bên cậu một thời gian dài, cậu lại cảm thấy người bố này cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.

Có lẽ nếu bố ở với mẹ lâu, mẹ cũng có thể thấy thích bố hơn.

Đương nhiên còn có một lý do khác, đó chính là Tiểu Bảo rất muốn nhìn xem một chiếc máy bay thật sự trông như thế nào.

Mô hình máy bay mà bố tặng cho cậu rất nhỏ nhưng mỗi lần có máy bay bay qua trên bầu trời, cậu lại không thể nhìn thấy gì.

Cho nên cậu rất muốn nhìn xem một chiếc máy bay có thể chở được nhiều người rốt cuộc trông như thế nào.

Tiểu Bảo đầy mong chờ nhìn về phía mẹ.

Tống Ngôn Chi sửng sốt một lát, mặc dù cô cảm thấy rất phiền phức nhưng nếu thật sự là một lá thư quan trọng, đúng là không thể cứ mặc kệ như vậy được.

Có thể là người ở quân khu phía Tây không chuyện biết anh đã đi làm cho nên mới gửi đến chỗ này thì sao?

Tống Ngôn Chi có chút đau đầu nói: "Nhưng ngày mai con còn phải đi học, mẹ không thể để con ở nhà một mình được."

Buổi sáng cô không có lớp dạy. Nếu cô đến đó thì trong vòng buổi sáng ngày mai có thể trở về.

Từ nơi này tới đó cũng phải mất gần hai tiếng ngồi xe..

Nếu đi buổi sáng, cô lo lắng rằng mình sẽ không thể về kịp.

Tiểu Bảo nghe nói như vậy thì có chút thất vọng: "Mẹ ơi, vậy ngày mai con sẽ tự mình đi học, mẹ đưa qua cho bố đi."

Tống Ngôn Chi đương nhiên không thể đồng ý. Cô nhìn vẻ mặt của con trai mình, biết cậu bé nhất định rất muốn đi, vì vậy cô nói: "Không được, con còn chưa quen với nơi này, ở một mình quá nguy hiểm. Như vậy đi, mẹ sẽ cho con nghỉ học buổi sáng, sáng mai về mẹ sẽ nói với cô giáo là được.”

Tống Ngôn Chi hy vọng con trai có thể vui vẻ, cô không biết lá thư này có quan trọng hay không nhưng nếu con trai thật sự muốn đi, cô cũng muốn dẫn cậu bé đi xem.

Chỉ là trước đây cô không tìm được cơ hội thích hợp.

"Tối nay chúng ta sẽ không nấu cơm. Con đi lấy áo khoác, chúng ta sẽ đi tìm bố con."

Phải nói ở kiếp trước Tống Ngôn Chi rất tự hào về địa vị của chồng mình, nhưng kiếp này bởi vì giữa cô và Bùi Duật Sâm có ngăn cách quá lớn cho nên cô không để ý đến công việc của anh.

Điều cô mong muốn bây giờ là hai người có thể hòa hợp thì hoà hợp, không thể hòa hợp thì chia tay. Dù sao, đối với cô mà nói, có người đàn ông này hay không đều như nhau.

Đối với cô thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần anh đối xử tốt với Tiểu Bảo, để cậu lớn lên trong môi trường đầy đủ tình yêu thương của bố mẹ thì Tống Ngôn Chi đã mãn nguyện rồi..

Theo cốt truyện của tiểu thuyết, Bùi Duật Sâm và Chu Xảo tiếp xúc với nhau một thời gian dài ở sân bay, luôn duy trì mối quan hệ, cho nên sau khi cô qua đời, Chu Xảo mới dễ dàng thượng vị.

Mà bây giờ Chu Xảo cũng đi theo, phải chăng mối quan hệ của hai người bọn họ cũng sẽ phát triển giống như trong tiểu thuyết?

Cuộc hôn nhân của cô và Bùi Duật Sâm không phải dễ ly hôn, không phải là cô nói không thích là có thể ly hôn được.

Trong hoàn cảnh cả hai bên đều không có lỗi thì cuộc hôn nhân này không thể nào ly hôn.

Ban đầu cô nghĩ nếu hai đứa trẻ kia là con của Bùi Duật Sâm thì cô có thể ly hôn ngay lập tức.

Nhưng bây giờ quân bài lớn nhất đã không còn nữa.

Tống Ngôn Chi vừa dẫn con trai lên xe buýt vừa suy nghĩ.

Cũng không biết bọn họ đột ngột đi qua đó có gì bất tiện không.

Tiểu Bảo lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy sân bay, còn có thể nhìn thấy máy bay là cậu đã vô cùng hưng phấn.

Quãng đường đi xe buýt kéo dài hai tiếng không hề dễ dàng nhưng cũng may là nằm giữa các thành phố nên điều kiện đường sá không đến nỗi quá tệ.

Tiểu Bảo hưng phấn một lúc rồi dựa vào Tống Ngôn Chi ngủ thiếp đi.

Tống Ngôn Chi cũng chợp mắt một lát, khi đến thành phố bên cạnh thì trời đã chạng vạng tối.

Cô kéo cậu con trai đang ngái ngủ ra khỏi xe, bởi vì không mang theo thứ gì nên hai người cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Lúc này Tống Ngôn Chi mới ý thức được, mình tới đây thăm người mà lại không mang theo bất cứ thứ gì, ví dụ như một số đặc sản hay đồ ăn cho đồng nghiệp của anh.

Ở kiếp trước cô sợ làm mất lòng người khác nên rất để ý đạo lí đối nhân xử thế.

Cô cũng biết rằng các đồng nghiệp của Bùi Duật Sâm chắc chắn sẽ coi thường xuất thân của mình.

Cho nên mọi việc đều làm vô cùng chu đáo.

Nhưng cho dù là như vậy, thỉnh thoảng khi ra ngoài liên hoan với chồng, bọn họ vừa nghe được cô chỉ là mới tốt nghiệp cấp 3, gia đình cũng không có bối cảnh gì thì nụ cười cũng lập tức nhạt đi mấy phần.

Mà Chu Xảo thì khác. Cô ta luôn trò chuyện cười đùa giữa những đồng nghiệp đó.

Tất cả mọi người đều rất thích cô ta.

Lúc đó Tống Ngôn Chi còn rất ghen tị với Chu Xảo.

Cũng không biết có phải vì lý do này hay không mà sau này các đồng nghiệp của Bùi Duật Sâm đi liên hoan cũng không bao giờ mời cô nữa.

Lúc đó Tống Ngôn Chi cảm thấy rất xấu hổ.

Thật ra cô cũng không biết rõ về người chồng Bùi Duật Sâm này lắm. Cô không biết anh là bởi vì mất mặt mới không đưa mình đi theo hay là sợ mình bị chế giễu.

Khi đó cô luôn phỏng đoán rồi lại tự dằn vặt bản thân.

Đó là lý do tại sao áp lực của cô mới lớn như vậy, làm cô suy sụp.

Bây giờ quay đầu nhìn lại, Tống Ngôn Chi cảm thấy mình thật sự rất đáng thương.

Kiếp này, cô sẽ không phí hoài bản thân vì những người qua đường này nữa.

Mặc kệ bọn họ đi.

Sau khi xuống xe, cô lại bắt xe đi tới sân bay.

Sân bay ở vùng ngoại ô, vị trí rất xa.

Lại ngồi xe thêm bốn năm mươi phút nữa, khi đến được cổng sân bay thì trời đã tối.

Ngoài cửa có người canh gác, người bình thường không thể vào được.

Tống Ngôn Chi kéo con trai mình về phía trước, nói: "Tôi là người nhà của Bùi Duật Sâm. Anh có thể thông báo giúp tôi một tiếng được không?" 

Loading...