Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 4 - Chương 1 Hạng nhất là ai?
Cập nhật lúc: 2024-12-25 01:59:04
Lượt xem: 545
Cô bé đã từng nhìn thấy những bạn học khác ăn bánh gạo, nghe nói rất ngon, hơn nữa còn rất đắt tiền.
Bình thường bọn họ đều không nỡ ăn.
Ngày hôm qua Bùi Điềm Điềm giận dỗi Vương Diễm Mai, buổi tối cũng không ăn cơm.
Sáng hôm nay cô bé thật sự không thể chịu đựng được nữa, kết quả lúc ăn cơm lại bị Vương Diễm Mai trừng mắt nhìn cô bé, cô bé không dám ăn quá hai miếng đã đi ra ngoài.
Trong lòng cảm thấy chán nản, buồn bã.
Ai ngờ đúng lúc bắt gặp Tiểu Bảo đang ăn bánh gạo với Thiết Trụ.
Từ khi nào thì Tiểu Bảo trở nên hào phóng như vậy?
Trước kia khi còn ở nhà dì Tống, cậu ngay cả một viên kẹo cũng không nỡ chia cho bọn họ ăn.
Đều là ăn hết một mình.
Trước đây cậu cũng có quan hệ không tốt với Thiết Trụ.
Bây giờ lại sẵn lòng chia sẻ bánh gạo ngon như vậy với cậu bé.
Mặc dù anh và anh trai không phải là họ hàng của cậu nhưng chú Bùi và dì Tống đã nhận nuôi bọn họ cho nên hiện tại cũng có thể coi là người một nhà.
Cậu cho người ngoài mà lại không chia cho bọn họ ăn, Bùi Điềm Điềm thật sự không hiểu.
Thiết Trụ kia béo tròn như heo con, cho cậu bé ăn thật sự là quá đáng tiếc!
Cô bé càng nhìn càng thèm, lúc này cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái.
Mặc dù Bùi Quý Xuyên cũng rất ngạc nhiên nhưng không phải vì cậu bé thèm ăn.
Mà là vì tính cách của Tiểu Bảo hình như đã tốt hơn trước.
Trước kia cậu không quan tâm đến bất cứ ai, không thích nói chuyện với ai, giống như chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Cậu bé từng cho rằng Tiểu Bảo và mình là cùng một kiểu người.
Điểm khác biệt duy nhất là Tiểu Bảo có ba mẹ.
Thật sự không ngờ Tiểu Bảo lại thay đổi nhanh đến vậy.
Người trước đây chưa bao giờ để ý đến ai bây giờ lại có thể chia đồ ăn cho bạn bè.
Trước đó nhìn thấy Thiết Trụ luôn đi theo cậu, Bùi Quý Xuyên còn cảm thấy Thiết Trụ chỉ là đơn phương tình nguyện.
Cảm thấy Tiểu Bảo chắc chắn sẽ không muốn chơi với một người như cậu bé.
Nhưng xem ra cậu bé đã đoán sai.
Hiện tại Tiểu Bảo đã khác trước.
Cũng khác với cậu bé.
Cậu càng ngày càng trở nên vui vẻ hơn, xung quanh cũng có nhiều bạn bè.
Mà Bùi Quý Xuyên thì vẫn lẻ loi một mình.
Rõ ràng hiện tại cậu bé vẫn là con nuôi của nhà họ Bùi, mặc dù bọn họ đã rời khỏi nhà dì Tống nhưng vẫn sống trong cùng một khu nhà. Tuy nhiên, vào giờ phút này, Bùi Quý Xuyên cảm thấy mình giống như càng ngày càng xa gia đình dì Tống.
Bùi Quý Xuyên cụp mắt xuống: “Tiểu Bảo muốn chia cho ai ăn cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
“Sao lại không liên quan? Chúng ta cũng là con của chú Bùi.” Bùi Điềm Điềm nói: “Có khi là chú đã bảo cậu ta mang đồ ăn đến trường để chia sẻ với chúng ta. Cậu ta không muốn chia cho chúng ta nên mới đưa cho Thiết Trụ.”
Mặc dù dì Tống không thích bọn họ nhưng chú Bùi vẫn xem như là rất nhẹ nhàng với bọn họ.
Dì Tống tương đối chú trọng đến chuyện đồ ăn, sẽ không để Tiểu Bảo mang theo nhiều đồ ăn.
Vừa rồi cô bé nhìn thấy trong túi của Tiểu Bảo còn có bánh gạo, một mình cậu chắc chắn không thể ăn hết nhiều đồ như vậy.
Nói không chừng chính là người trong nhà đã dặn dò cậu mang theo để chia sẻ với anh trai và mình.
Cho dù bởi vì trước đó mình lấy sách của cậu, cậu có thể không muốn cho mình ăn nhưng ít nhất cũng phải cho anh trai ăn.
Lần trước khi ra ngoài leo núi, dì Tống cũng cho anh trai rất nhiều đồ ăn ngon.
Bùi Điềm Điềm cảm thấy bây giờ Tiểu Bảo còn đáng ghét hơn cả những đứa trẻ đã bắt nạt cô bé ở nhà dì ngày xưa.
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Bùi Quý Xuyên không tự tin giống như em gái mình, mặc dù theo ý kiến của em gái, dì Tống dường như đã chấp nhận cậu bé, sẽ không đối xử tệ với cậu bé về mặt ăn uống.
Nhưng theo cậu bé thấy, dì Tống chắc chắn không phải là loại người sẽ để cho Tiểu Bảo chia sẻ đồ ăn với mình với người khác.
Bùi Điềm Điềm căm ghét nhất anh trai mình ở điểm này, cho dù mình có nói gì đi chăng nữa, anh trai cũng đều không đồng ý với ý kiến của mình.
Nếu như mình thật sự đoán đúng, chẳng phải người chịu thiệt không phải là anh trai sao?
Mình cũng chỉ là muốn tốt cho anh trai, anh trai lại không hề cảm kích chút nào.
Bùi Điềm Điềm giận dữ quay người đi về lớp của mình.
Các bạn cùng lớp nhìn thấy cô bé vẫn nhỏ giọng nói chuyện, không ai để ý đến cô bé.
Bùi Điềm Điềm không muốn học lớp này nữa, cô bé muốn đến lớp của anh trai.
Như vậy ít nhất cũng có người nói chuyện với mình, không cần phải cảm thấy khó chịu như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-4/chuong-1-hang-nhat-la-ai.html.]
Hơn nữa cô bé còn nghe nói những bạn học trong lớp của anh trai đều có thành tích rất tốt, tất cả mọi người đều rất hòa đồng, tuổi cũng lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn nhiều so với các bạn trong lớp.
Bên phía Tiểu Bảo, giáo viên cũng đã chọn ra người giành giải thưởng trong cuộc thi viết báo tường.
Bài viết của ba học sinh xếp hạng đầu sẽ được dán lên bảng thông báo của trường để trưng bày.
Bởi vì toàn trường đều tham gia cho nên mỗi lớp chỉ người xếp hạng nhất mới có thể có cơ hội được trưng bày.
Người đoạt giải nhì và giải ba sẽ được dán trên tường lớp.
Cuối cùng cũng có kết quả cuộc thi viết báo tường, bọn trẻ đều vô cùng vui vẻ.
Mặc dù không được cầm tiền thưởng giống như cuộc thi ngày quốc tế thiếu nhi nhưng đối với mọi người mà nói có thể giành được giải nhất được trưng bày toàn trườn, còn nhận được một bông hoa đỏ nhỏ là đã rất vui vẻ rồi.
Tiểu Bảo cũng hiếm khi có chút căng thẳng.
Mặc dù mẹ nói rằng báo tường cậu viết rất đẹp nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo tham gia một cuộc thi như vậy, trước kia những người khác luôn gọi cậu là kẻ ngốc, là thằng bé câm.
Bọn họ đều nói rằng cậu rất ngu ngốc, đã lớn như vậy rồi mà vẫn không nói được.
Cho nên Tiểu Bảo luôn cho rằng mình ngu ngốc hơn những người khác.
Chính nhờ sau này mẹ đã dạy cho cậu rất nhiều thứ, cho nên cậu mới có thể hiểu được những kiến thức này.
Cậu cũng không chắc liệu mình có giành được giải thưởng hay không.
Những đứa trẻ khác cũng ríu rít phấn khích.
Cô giáo yêu cầu mọi người im lặng rồi mới lên tiếng: “Lần này các bạn học trong lớp chúng ta đều vô cùng tuyệt vời. Mặc dù các em là người nhỏ tuổi nhất nhưng khả năng sáng tạo của các em đã làm cô vô cùng ngạc nhiên. Đây là niềm vui bất ngờ lớn nhất mà cô nhận được trong năm nay.”
“Sau khi các giáo viên khác lựa chọn, chúng ta đã chọn ra được ba bạn học đứng đầu. Tất nhiên, những bạn học khác không đạt giải cũng đừng nản lòng, tiếp tục nỗ lực vào lần sau.”
"Đồng thời lần này chúng ta cũng đã chuẩn bị một ít phần thưởng cho mọi người, hạng ba là bút chì, hạng nhì là hộp bút, hạng nhất là vở.”
Các học sinh vui mừng reo hò.
“Người đạt hạng ba là bạn học Trần Kim Bảo của chúng ta. Nghe nói trước đây em đã từng đoạt giải một lần khi còn ở lớp nhỏ, không ngờ năm nay em lại giỏi như vậy, sau này phải tiếp tục cố gắng nhé.”
Trần Kim Bảo kiêu ngạo hất cằm lên, khi còn học ở lớp nhỏ cậu bé đã rất thông minh. Những đứa trẻ khác chỉ biết khóc và ngủ, nhưng cậu bé thì khác, mỗi ngày đều học tập vô cùng nghiêm túc ở trong lớp.
Cho nên cậu bé mới có thể tới học ở lớp lớn.
Mặc dù kết quả chỉ đứng thứ ba khiến cậu bé có chút thất vọng, nhưng ở lớp lớn có rất nhiều người lớn tuổi hơn mình, không bằng được cũng là chuyện bình thường.
Ít nhất mình cũng có được thứ hạng.
Nghĩ đến đây, Kim Bảo đưa ánh mắt đắc ý nhìn về phía Tiểu Bảo.
Nhìn đi, tôi đã giành được giải thưởng.
Tiểu Bảo căn bản không nhìn cậu bé, nhưng Thiết Trụ lại không nhịn được mà bĩu môi: “Có gì tài giỏi chứ, Tiểu Bảo của chúng ta cũng có thể đoạt được giải thưởng.”
Tiểu Bảo không nói gì.
"Tiếp theo là hạng hai. Chúc mừng bạn học Bùi Quý Xuyên của chúng ta."
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Bùi Quý Xuyên.
Nếu bọn họ nhớ không lầm thì cậu bé mới vào lớp lớn cách đây không lâu.
Nhanh như vậy đã giành được giải thưởng, hơn nữa còn là hạng nhì.
Nghe nói trước đây cậu bé chưa từng đi học.
Hầu hết trong số bọn họ ngoại trừ một số ít rất thông minh, hầu như đều là từ các lớp nhỏ chuyển lên.
Dù sao cũng có kiến thức cơ bản.
Nhưng Bùi Quý Xuyên thì khác.
Trong phút chốc, các bạn học trong lớp lần lượt vang lên những âm thanh cực kỳ ngưỡng mộ khâm phục.
“Cậu ta thật là lợi hại.”
"Tôi muốn kết bạn với cậu ấy."
Sắc mặt của Bùi Quý Xuyên không thay đổi chút nào, cậu bé mím môi, bình tĩnh đứng dậy đi nhận giải thưởng.
Lời khen ngợi của giáo viên cũng không làm cậu bé vui vẻ.
Khi còn ở chỗ dì Tống, cậu bé nghe thấy dì Tống luôn khen ngợi Tiểu Bảo.
Rõ ràng lúc đó cậu bé đã vô cùng hâm mộ.
Đã từng tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng sẽ được khen ngợi như vậy.
Cho nên cậu bé rất cố gắng học tập.
Hy vọng dì Tống cũng có thể coi trọng mình hơn một chút.
Nhưng khi thật sự được người khác khen ngợi, trong lòng cậu bé vẫn cảm thấy trống rỗng, cảm giác giống như cũng chỉ có vậy.
Cảm giác không giống như khi Tiểu Bảo được dì Tống khen ngợi.
Chẳng lẽ là bởi vì mình không giành được hạng nhất sao?
Hạng nhất là ai?