Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 2 - Chương 7: Ra tay

Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:29:47
Lượt xem: 448

Có thể khiến cho con gái nói về chuyện ly hôn một cách nhẹ nhàng như vậy, cũng đủ cho thấy tình cảnh của cô đã tồi tệ đến mức nào.

Nhưng ông ấy nghĩ có lẽ vì trước đó Bùi Duật Sâm không có ở nhà nên cô mới bị nhà chồng bắt nạt.

Bây giờ Bùi Duật Sâm đã trở về, nếu anh ta trở về mà vẫn để cho con gái ông ta đau khổ thì hai người bọn họ thực sự không cần phải sống với nhau nữa.

ông ấy đưa số tiền này cho Bùi Duật Sâm vừa là thăm dò vừa là cơ hội cuối cùng.

Bùi Duật Sâm sửng sốt một lúc rồi đẩy số tiền kia lại.

“Bố, trước đây là con đã khiến mẹ con Tống Ngôn phải chịu uất ức, con cũng biết trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng bố yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho Tiểu Bảo và Tống Ngôn, con sẽ không để mẹ con cô ấy sống giống như trước đây.”

"Số tiền này con không thể nhận. Mặc dù con đã nhận nuôi hai đứa trẻ nhưng bố yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để mẹ con cô ấy phải thiệt thòi về mặt tiền bạc."

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của anh ta không có vẻ gì là đang nói dối. Bố Tống cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt lại, bình tĩnh nói: “Nếu không phải cuộc sống không thể tiếp tục thì ở thời đại này ai lại nghĩ về việc ly hôn, tôi cũng không muốn con gái mình sống như vậy, tốt nhất là anh nói được thì làm được.”

Bùi Duật Sâm không tức giận trước lời cảnh cáo của bố vợ, gật đầu đồng ý.

Trong mắt anh ta hiện lên vẻ suy tư.

Có lẽ anh ta đã đoán được tại sao Tống Ngôn lại oán hận mình như vậy.

Nếu Tống Ngôn không nói dối thì chỉ có một người nói dối.

Khuôn mặt Bùi Duật Sâm tối sầm lại.

Chẳng mấy chốc, gà đã mua về, mẹ Tống vội vàng làm thịt gà nấu cơm.

Bố Tống rót ra hai ly rượu uống với Bùi Duật Sâm, mới uống được hai ngụm thì đã có người tới cửa: “Lão Tống, ông còn nhổ cỏ trên ruộng của mình không? Mau làm cho xong đi, ngày mai còn có việc khác phải làm.”

Bố Tống lúc này mới nhớ ra, hôm nay ông ấy phải làm cỏ trong ruộng, buổi trưa trở về nghỉ ngơi, kết quả là con gái và con rể về, vậy là ông ấy đã quên mất chuyện này.

Vợ ông ấy hàng ngày phải làm công việc may vá, bình thường ông ấy cũng làm rất nhiều công việc mộc, còn con trai thì làm việc trên thị trấn.

Mấy mẫu ruộng trong nhà cũng không để không, bất cứ khi nào có thời gian ông ấy lại ra đó làm ruộng.

Lúc này mới nhớ ra, ông ấy mới vỗ đùi nói: “Ôi, suýt nữa bố quên mất chuyện này, bố đi làm cỏ một chút. Tiểu Bùi, Tống Ngôn, Tiểu Bảo cứ ngồi ở nhà chơi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”

Nếu không phải nghĩ đến sáng mai phải đi làm sớm thì lúc này ông ấy cũng không muốn đi.

Dù sao , con gái và con rể về thăm nhà, đương nhiên phải tiếp đón thật chu đáo.

Nhưng bây giờ thực sự không có thời gian.

Thế là bố Tống vội vàng xỏ dép rơm vào, xách cuốc chuẩn bị ra ngoài.

Bùi Duật Sâm thấp giọng nói: "Bố, để con đi cùng bố. Hai người chúng ta có thể làm xong sớm một chút."

Anh ta liếc nhìn Tống Ngôn, nhẹ nhàng nói: “Tống Ngôn, anh qua đó một chút.”

Tống Ngôn nghiêng đầu liếc nhìn anh ta.

Cũng không nói gì cả.

Hai người bọn họ vác cuốc rời đi.

Tống Ngôn phụ giúp nấu nướng.

Tiểu Bảo và Bùi Quý Xuyên đang ngồi trên một cái ghế đẩu gần đó, Bùi Quý Xuyên sờ vào viên kẹo trong tay, không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, lúc trở về mặc dù cậu bé đã ăn cơm rồi, nhưng lại không có sữa bò uống giống như Tiểu Bảo.

Vừa rồi bố Tống đưa kẹo cho Tiểu Bảo, ông ấy cũng cho cậu bé hai viên.

Nhìn thấy Tiểu Bảo ăn, cậu bé cũng có chút không nhịn được.

Không khỏi lén lút bóc một viên ra nhét vào miệng.

Không ngờ vừa ngẩng đầu lên, Tiểu Bảo rõ ràng đã tức giận, nhìn thấy Bùi Quý Xuyên nhìn sang, lập tức trừng mắt nguýt cậu bé một cái, quay mặt đi không thèm nhìn nữa.

Bởi vì vừa rồi bố Tống nhét kẹo cho cậu bé, Tiểu Bảo không nhìn thấy.

Bùi Quý Xuyên có chút luống cuống, vô thức quay người liếc nhìn vào mắt Tống Ngôn, đôi mắt Tống Ngôn chỉ liếc nhìn trên người cậu bé một chút, cũng không nói không cho cậu bé ăn, cậu bé không nhịn được nhếch miệng cười, cậu bé lén ăn kẹo, dì Tống lại không hề tức giận.

Lý Nguyệt Hoa nghĩ đến hai người chưa kịp ăn cơm đã rời đi, cảm thấy không được tốt lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-2/chuong-7-ra-tay.html.]

Mặc dù còn có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không thể không nói với nhau câu nào, dù sao nếu như truyền ra bên ngoài sẽ không hay, thế là bà ấy nói: “Tống Ngôn, mẹ làm chút đồ ăn trước, con đưa tới cho Tiểu Bùi và bố con, không ăn chút gì làm sao có sức làm việc.”

Nói xong bà ấy đi vào bếp rán mấy cái bánh bột mì, gói ghém cẩn thận đưa cho cô.

Tống Ngôn lạnh nhạt vâng một tiếng, đi tới cầm lấy đồ ăn lên, nhìn thấy Tiểu Bảo quỳ gối trên ghế, nửa người trên nằm trên bàn ăn, không biết đang làm gì, cô liền gọi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, đi cùng mẹ tới đưa đồ ăn cho ông ngoại."

Tiểu Bảo chính là đang lén lút nhét kẹo vào miệng, lúc quay đầu lại, hai má phồng lên, bộ dạng giấu đầu lòi đuôi, từ trên ghế trượt xuống.

Mẹ nói, một ngày chỉ được ăn tối đa hai viên kẹo.

Hôm nay cậu bé đã ăn mấy viên một lúc.

Nhưng mẹ không nhìn thấy.

Cậu bé vội vàng chạy tới, đưa tay nắm lấy tay Tống Ngôn.

Tống Ngôn Ngôn không nhìn vào ánh mắt mong đợi của Bùi Quý Xuyên, dẫn Tiểu Bảo ra ngoài.

Bùi Quý Xuyên lại ngồi xuống trên ghế nhỏ, một mình nhỏ bé trông rất đáng thương, Lý Nguyệt Hoa vốn không hài lòng với việc con gái mình nuôi con của người khác, sau khi nhìn thấy lại không thể nào giận nổi nữa.

Bà ấy vừa đưa cho miếng bánh cho cậu bé ăn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa rầm rầm.

Bà ấy còn chưa kịp mở cửa thì cửa đã bị đạp ra một cách thô bạo.

"Ôi, Lai Phúc, sao em lại đến đây vậy? Có chuyện gì mà gấp vậy?"

"Con nhãi Tống Ngôn đó đâu rồi? Nó c.h.ế.t ở đâu rồi?" Lý Lai Phúc vừa tới giống điệu đã giống như muốn gây gổ.

"Tống Ngôn? Em tìm Ngôn Ngôn làm gì? Ngôn Ngôn đi ra ruộng để đưa đồ ăn cho bố con bé rồi. Em có chuyện gì vậy? Này..." Bà ấy vừa nói xong, Lý Lai Phúc đã quay người nhanh chân rời đi.

Lý Nguyệt Hoa mới nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng đi theo.

Bùi Quý Xuyên cũng có chút sợ hãi, nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này, Tống Ngôn vừa đi tới bên bờ ruộng.

Lúc này, có rất nhiều người đang cúi đầu làm ruộng, cô nghe thấy có người đang bàn tán ầm ĩ chuyện gì đó.

"Cậu ta đẹp trai quá. Các người có nhìn thấy không? Cậu ta cao ráo lại đẹp trai. Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy."

"Đó là ai, họ hàng của nhà họ Tống à? Hay là giới thiệu cậu ta cho con gái tôi."

"Tôi thấy năm năm trước con gái bà đã dẫn đối tượng về rồi, cậu ta không quay lại nữa sao?”

Mọi người bàn tán ầm ĩ.

Tống Ngôn vừa đi qua đã nghe thấy, nhìn theo ánh mắt của mọi người, liền nhìn thấy Bùi Duật Sâm hai tay để trần vác cuốc, đang cật lực làm việc.

Có lẽ là bởi vì quá nóng, anh ta cởi áo ra, thực ra lúc này đàn ông trong ruộng đều như vậy, cũng không cảm thấy có gì lạ.

Tuy nhiên, không so sánh thì không tổn thương, so sánh với cái bụng béo của bố cô ở bên cạnh, cơ bụng tám múi săn chắc của Bùi Duật Sâm thật sự là quá chói mắt.

so sánh với cái bụng béo của bố cô thì cũng chẳng có hại gì, cơ bụng tám múi săn chắc trên bụng của Bùi Duật Sâm quá chói mắt.

Làn da màu đồng của anh ta phản sáng lên dưới ánh mặt trời, đôi tay khỏe khoắn cầm cuốc, chỉ hai ba nhát cuốc đã dọn sạch sẽ cỏ dại ở bên trên bờ ruộng.

Vòng eo săn chắc căng theo chuyển động của cánh tay khiến những người phụ nữ xung quanh đều vô thức đưa ánh mắt nhìn sang.

Mặt ai cũng đỏ bừng tới mang tai.

Khóe miệng Tống Ngôn giật giật.

Cô biết trong tương lai Bùi Duật Sâm sẽ rất được chào đón ở sân bay.

Nhưng cô không ngờ rằng khi về quê anh ta vẫn thu hút được nhiều sự chú ý của người khác như vậy.

Trước kia cô nhìn thấy vậy sẽ cảm thấy tự ti, nhưng lúc này cũng chỉ im lặng.

Bùi Duật Sâm dường như nhận thấy ánh mắt của cô, đứng thẳng người lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn lại cô.

Khoảnh khắc ánh mắt bọn họ chạm nhau, Tống Ngôn vô thức quay mặt đi.

Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói tức giận: "Con khốn, mày đứng lại đó cho ông, tao xem mày còn bắt nạt con gái tao nữa không.”

Tống Ngôn cảm giác được có thứ gì đó đập vào sau đầu mình, cô cau mày, vô thức quay người lại, chỉ thấy người cậu Lý Lai Phúc đang cầm một viên gạch trên tay đập về phía cô.

Tống Ngôn hoảng hốt, vô thức bảo vệ Tiểu Bảo trong vòng tay, nhắm mắt lại. 

Loading...