Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 2 - Chương 25 Vạch trần
Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:33:39
Lượt xem: 572
"Cô gả cho nhà họ Bùi chúng tôi làm con dâu, không phải tới đây hưởng phúc."
Bình thường mỗi lần Vương Diễm Mai nói ra lời này, Tống Ngôn đều sẽ bị đàn áp đến mức không ngẩng đầu lên được.
Nhưng bây giờ từ đầu đến cuối cô đều vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười hỏi bà ta: "Năm tệ là rất nhiều sao? Anh ấy kiếm được tám mươi một tháng, cho con năm tệ. Chỉ đồ ăn và quần áo cho Tiểu Bảo thôi đã không đủ, vậy là lãng phí sao?”
“Trong khu nhà này, có nhà ai chỉ tiêu năm tệ một tháng không? Nếu mẹ cho rằng mỗi tháng cho con năm tệ, thậm chí mấy tháng không cho một xu được gọi là đến đây để hưởng phúc, vậy người nào thích làm con dâu của nhà họ Bùi thì cứ tới làm, bọn con có thể ly hôn."
Vương Diễm Mai nhất thời không nói nên lời.
Ánh mắt bà ta đầy vẻ hoảng hốt, miệng mở ra rồi khép lại.
Nếu như con trai ba fta không có ở đây, bà ta có thể tùy tiện tìm lý do cho qua chuyện.
Nhưng con trai lại đang nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt của Bùi Duật Sâm âm trầm băng lãnh.
“Đây là cách mẹ đối xử với Tống Ngôn và Tiểu Bảo sao?”
Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng: “Trước đây mỗi tháng con nhận tiền lương tám mươi tệ, đều gửi về nhà bảy mươi tệ, con chia làm hai phần, cho mẹ và bố ba mươi tệ, cho Tống Ngôn và Tiểu Bảo bốn mươi tệ. Bố mẹ từng đó đã đủ rồi, tại sao còn cướp đi phần của hai mẹ con bọn họ.”
Sau khi anh ta biết Tống Ngôn không đưa tiền trợ cấp cho gia đình bố mẹ đẻ, mới biết bố mẹ mình đã nói dối.
Ban đầu anh ta muốn tìm cơ hội để hỏi bố mẹ tình hình rõ ràng, rồi mới giải thích với cô..
Anh ta cũng biết sở dĩ Tống Ngôn oán hận như vậy nhất định là vì những năm qua ở nhà phải chịu uất ức, lại không thể nào nói ra được.
Nếu như không phải tối hôm đó thím Lý nói chuyện với anh ta, cô thậm chí sẽ không nói một lời.
Không phải vì cô không muốn mà là trong mắt cô, anh ta chính là một người đàn ông tàn nhẫn.
"Con còn cảm thấy rất kỳ lạ. Trong nhiều năm qua, con đã từng viết thư riêng cho Ngôn Ngôn, thậm chí còn gửi tiền riêng. Nhưng tại sao cô ấy chưa bao giờ trả lời thư riêng của con? Ngay cả tiền cũng nằm trong tay mẹ, chuyện này mẹ giải thích điều thế nào?”
Tống Ngôn khựng lại.
Cô biết trong chuyện này nhất định có Vương Diễm Mai nhúng tay vào.
Nhưng không ngờ lại có sự hiểu lầm như vậy.
Bùi Duật Sâm đã từng gửi thư cho riêng cô, nhưng cho tới bây giờ mẹ chồng chưa từng nói tới.
Trước kia Tống Ngôn cũng có chút không tin, cô cũng đã từng ôm hy vọng trong lòng hỏi người đưa thư, nhưng đối phương luôn nói không có.
Nếu có cũng là thư của mẹ chồng
Hết lần này đến lần khác hy vọng rồi lại thất vọng.
Vì thế cô cũng không hỏi thêm nữa.
Không ngờ anh ta đã từng viết thư cho cô.
Vương Diễm Mai lắp bắp, ánh mắt lóe lên: "Mẹ, làm sao mẹ biết? Mẹ chỉ nhận được thư của mẹ thôi."
Giọng nói của Bùi Duật Sâm trầm thấp, lạnh lùng, "Con có thể kiểm tra thư và tiền con gửi là do ai nhận, nhìn vào là biết ngay. Mẹ cho rằng con là kẻ ngốc dễ bị lừa sao?"
"Trước kia mẹ hết lần này tới lần khác lấy danh nghĩa Tống Ngôn và Tiểu Bảo để đòi tiền con, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây nhất càng đòi nhiều, mỗi tháng con gửi tiền cho mẹ hai ba lần, gần như toàn bộ tiền lương của con đều gửi về nhà. Trước đó thậm chí con còn phải mượn tiền của người khác...”
“Mẹ nói Tống Ngôn đưa tiền trợ cấp cho gia đình bố mẹ đẻ, khiến bố mẹ không có tiền tiêu. Con nghĩ đến bố bị bệnh nằm liệt giường, cho nên dù có nghi ngờ nhưng con vẫn gửi tiền về cho mẹ.”
“Hàng tháng mẹ có tiền lương, bố cũng có phụ cấp, Tiểu Hải có công việc của nó, vậy mà mẹ vẫn hút m.á.u Tống Ngôn, khiến cô ấy và Tiểu Bảo gánh vác những trách nhiệm không nên tồn tại, lừa dối con, lừa dối cô ấy, gần như phá hoại gia đình bọn con... Đây có phải là mục đích của mẹ không?”
Từ khi còn nhỏ Bùi Duật Sâm đã biết rằng Vương Diễm Mai không thích mình, bà ta rất yêu quý em trai, lại rất ghét anh ta vì đã cướp đi tất cả sự chú ý của em trai mình.
Cho dù bà ta không chào đón anh ta cũng không sao, anh ta cũng không quá quan tâm đến thái độ của bà ta. Nhưng anh ta không ngờ rằng bà ta lại có thể tàn nhẫn với Tống Ngôn và cháu trai như vậy.
Đôi mắt của Bùi Duật Sâm lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc nào nhìn thẳng vào Vương Diễm Mai trông có vẻ tội lỗi đến mức không thể ngẩng đầu lên được: "Trước đây, con luôn vì bố, đã nhiều lần nhẫn nhịn mẹ, nhưng lần này, chuyện mẹ làm thực sự là đã quá đáng tới cực độ. Số tiền kia phải tính toán rõ ràng, nếu mẹ trả lại cho Tống Ngôn, con sẽ không so đo nữa, sau này các người sống cuộc sống của các người, bọn con sống cuộc sống của bọn con, nhưng nếu như mẹ không trả, vậy chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ, từ này sẽ không bao giờ qua lại nữa.”
Vương Diễm Mai là mẹ anh ta, bọn họ vẫn chưa chi nhà, cho dù có đi báo cáo bà ta thì cũng rất khó lấy lại được số tiền kia, bởi vì đây là chuyện của gia đình bọn họ.
Vương Diễm Mai chính là dựa vào điểm này, cho nên mới dám không chút kiêng kỵ nuốt trọn số tiền kia.
Anh ta không thể nào đền bù cho quá khứ, nhưng sau này Bùi Duật Sâm sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Sự việc này xem như đã để anh ta nhìn thấu rõ ràng người mẹ ích kỷ này của mình, chỉ cảm thấy đau lòng cho những gì vợ con mình đã trải qua trong những năm qua, Bùi Duật Sâm biết, cho dù sau này mình có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể bù đắp được cho hai mẹ con bọn họ.
Vương Diễm Mai nghe được lời này, lập tức lo lắng nói: "Duật Sâm, con không biết tình hình trong nhà chúng ta như thế nào sao? Bố con mỗi tháng đều cần phải đi khám bệnh, cần phải uống thuốc. Số tiền ít ỏi mẹ kiếm được ăn mặc thôi cũng đã khó khăn, làm sao có thể quan tâm tới cô ta được? Con làm như vậy không phải đang ép cả hai chúng ta vào chỗ c.h.ế.t sao?"
Vương Diễm Mai đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Ngôn đứng bên cạnh, chắc chắn là cô cáo trạng, trong lòng tức giận nhưng trên mặt lại tràn đầy bi thương, bật khóc: "Con đây là vì một người phụ nữ, ngay cả bố mẹ cũng không nhận.
Một chữ “hiếu” lớn hơn trời.
Cho dù bố mẹ có làm gì, nhưng không nhận bố mẹ chính là tội lớn.
Nghĩ đến con trai vì một người phụ nữ mà đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, Vương Diễm Mai tức giận không có chỗ phát tiết.
“Đừng nói là vì con, con không thể gánh nổi tội danh lớn như vậy đâu.” Giọng nói của Tống Ngôn không cao không thấp, rất bình tĩnh, có lẽ sự thật đã đến quá muộn, cho dù cô biết đó là hiểu lầm, trong lòng cô cũng chẳng hề rung động một chút nào.
Dù mối quan hệ giữa Bùi Duật Sâm và mẹ anh có như thế nào đi nữa thì người chịu tội vẫn luôn chỉ có cô và Tiểu Bảo.
Có lẽ cô đã hiểu lầm Bùi Duật Sâm, nhưng như vậy thì sao, ngay cả khi hiểu lầm anh ta, cô cũng chưa từng oán trách nửa lời, cũng đã từng có mong muốn được sống một cuộc sống hòa thuận, tốt đẹp, nghĩ rằng chỉ cần khổ tận cam lai, tất cả khó khăn đều là đáng giá.
Nhưng ở kiếp trước, cô đã đợi cả đời mà vẫn không đợi được.
Kiếp này sự thật được phơi bày thì sao?
Sự thật được phơi bày thì tất cả những chuyện cô và Tiểu Bảo gặp phải sẽ không xảy ra sao?
"Mẹ lợi dụng con để lấy tiền của con trai mẹ, để con phải gánh tội danh trên lưng, bây giờ mẹ tự mình làm sai, con trai mẹ muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, mẹ lại cảm thấy là lỗi của con, nếu như mẹ không lấy tiền, anh ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mẹ sao?”
"Nói trắng ra chính là mẹ không muốn trả lại tiền, cũng không muốn nhận sai. Nếu mẹ cảm thấy bọn con quá đáng vậy thì mời mọi người đến phân xử thử xem, rốt cuộc là ai quá đáng.”
Vương Diễm Mai bị vạch trần tâm tư, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Bà ta lại sợ chuyện này thật sự ồn ào ra ngoài, sau này bà ta sẽ không còn mặt mũi, mà khoảng thời gian này con trai nhỏ lại đang tìm đối tượng, nếu chuyện này bị lan truyền ra, sau này còn ai dám gả vào nhà bọn họ, bà ta hoảng sợ nói: “Cô dám!”
"Mẹ dám làm, tại sao con không dám nói?"
Nếu như không phải bởi vì Vương Diễm Mai, cô và Bùi Duật Sâm đã không đi đến nông nỗi này.
Tiểu Bảo càng sẽ không phải chịu khổ.
Tống Ngôn đã sớm không còn sợ bà ta nữa.
Trong mắt Vương Diễm Mai hiện lên vẻ tức giận: “Tôi không có tiền, muốn mạng thì có một mạng đây, các người có bản lĩnh thì làm tôi tức c.h.ế.t đi.
Bùi Duật Sâm nói: "Tiền đó con có thể cho mẹ.."
Vương Diễm Mai hai mắt đột nhiên sáng lên: "Nhưng sau này, ngoại trừ tiền thuốc men của bố, con sẽ không cho các người một xu nào, cuối cùng chúng ta chia nhà."
Bùi Duật Sâm đã suy nghĩ kĩ, qua một thời gian nữa, sau khi anh ta xuất ngũ, sẽ đưa Tống Ngôn dọn ra ngoài ở.
Ở lại chỗ này cách nhà bên kia rất gần, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, từ đầu đến cuối đều không tốt.
Vương Diễm Mai cảm thấy khó thở.
Tuy nhiên, còn không đợi bà ta lên tiếng, Bùi Duật Sâm đã nói: “Nếu mẹ không đồng ý thì cứ làm ầm ĩ lên đi, mời tòa án tới phân xử.
Tiền chưa chắc đã đòi về được, nhưng nhà nhất định có thể chia.
Hơn nữa, đến lúc đó nhà họ Bùi nhất định sẽ mất hết mặt mũi, sau này Bùi Hải cũng khó tìm được đối tượng.
“Ôi, đứa con bất hiếu, đứa con bất hiếu…” Vương Diễm Mai nghe xong lời này, bộ dạng giống như sắp ngất đi vì tức giận.
Tống Ngôn hiếm khi đồng ý với anh ta, nói: "Anh nói rất đúng, vậy thì gọi cảnh sát đi."
Đôi mắt của Vương Diễm Mai tối sầm lại, bà ta biết rằng nếu sự việc này làm ầm ĩ lên, bà ta chắc chắn sẽ xong đời, không những sẽ bị chia nhà, mà tiếng xấu còn được truyền xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-2/chuong-25-vach-tran.html.]
Sau này bà ta sẽ không thể ngóc đầu lên được trong khu nhà, biết con trai đã quyết định như vậy, lúc này bà ta cũng không thể phản kháng: “Được rồi, chia nhà, chia nhà thì chia nhà, số tiền trước đó cứ coi như là hiếu kính chúng ta, sau này tôi sẽ không tìm các người lấy tiền nữa là được, như vậy các người hài lòng chưa?”
Nói xong, bà ta hung dữ trừng mắt nhìn Tống Ngôn rồi tức giận đùng đùng bỏ đi.
Lý Nguyệt Hoa vốn cũng rất phẫn nộ, lúc này lấy lại tinh thần, nhìn thấy mẹ chồng con dâu làm ầm ĩ như vậy, lại có chút lo lắng: “Ngôn Ngôn, không cần thiết phải làm ầm ĩ như vậy, đắc tội người ta, sau này con cũng không dễ sống."
Bà ấy vẫn có tư tưởng của thời đại này, cho dù có tức giận đến đâu, cũng vẫn là người một nhà, quá khứ đã qua thì cho qua, thời buổi này mẹ chồng con dâu nào mà không có chút xích mích.
Làm ầm ĩ lên như vậy, sau này làm sao cô có thể sống ở nhà chồng được?
Nghĩ đến chuyện con gái mới cãi nhau ở nhà mẹ đẻ xong, lại ầm ĩ ở nhà chồng.
Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đột nhiên trở nên ngu ngốc như vậy, trên mặt Lý Nguyệt Hoa đầy vẻ buồn bã.
Không hiểu tại sao đột nhiên cô lại không hiểu chuyện như vậy?
Loại chuyện này, nhẫn nhịn một chút không phải sẽ qua sao?
“Mẹ đừng nói gì cả.” Vẻ mặt Tống Ngôn lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói.
"Thôi bỏ đi, mẹ không nói nữa, tùy con vậy." Lý Nguyệt Hoa nhìn thấy con gái trút giận lên người mình, trong lòng rất không thoải mái, bà ấy đã cúi đầu làm lành trước, cô lại có thái độ gì vậy?
"Mấy ngày nữa con có thời gian thì về nhà một chuyến, mẹ muốn bàn bạc với con một chuyện."
Ban đầu bà ta muốn rời đi, nhưng nghĩ đi tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, xót tiền. Chỉ là không ngờ lúc này con rể cũng có mặt ở đây, lại không thể nói chuyện với cô về chuyện công việc của Bảo Châu trước mặt con rể, nên bà ấy mới nói con gái về nhà.
Tống Ngôn không trả lời bà ấy.
"Nếu con không về, mẹ sẽ coi như không có đứa con gái này."
Lý Nguyệt Hoa nghiêm túc nói.
Tống Ngôn không nói gì.
Lý Nguyệt Hoa còn nghĩ rằng con gái mình đã sợ, hài lòng rời đi.
…
"Đồng chí Bùi, sao đồng chí lại tới đây? Đã lâu không gặp."
Bùi Duật Sâm gặp một người ở bưu điện, đối phương là phó cục trưởng, khi nhìn thấy anh ta còn có chút ngạc nhiên, sau đó lập tức nhiệt tình chào hỏi.
Sắc mặt Bùi Duật Sâm thờ ơ, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Tôi đến hỏi thăm một chút, người đưa thư chuyển hàng hóa ở khu vực nhà chúng tôi là ai?"
"Người đưa thư? Là Tiểu Lưu, sao vậy? Anh tìm cậu ta có chuyện gì?"
"Mấy năm nay tôi gửi thư và tiền về cho vợ tôi, lại chưa từng tới tay vợ tôi, mà đưa hết cho mẹ tôi, vợ tôi không biết chuyện này, tôi muốn hỏi cậu ta tình hình là thế nào.”
Anh ta biết tính tình của mẹ mình, lo lắng cô sẽ khó lấy được tiền từ chỗ bà ta, cho nên lúc gửi phiếu chuyển tiền đều ghi tên Tống Ngôn.
Theo lý mà nói, chắc chắn phải đích thân người nhận ký tên mới đúng.
Nhưng tất cả đều rơi vào tay mẹ anh ta.
Một lần hai lần người nhà nhận giúp còn có thể nói là ngoài ý muốn.
Nhưng anh ta không tin nhiều năm như vậy, người đưa thư chưa từng gặp được Tống Ngôn một lần nào.
"Cái gì? Sao có thể có chuyện như vậy? Tôi đi tìm Tiểu Lưu hỏi tình hình."
Đúng lúc này, một người đàn ông đạp xe đạp đi tới, phó cục trưởng lập tức hét lên: "Tiểu Lưu, cậu đến thật đúng lúc, cậu qua đây."
"Có chuyện gì vậy?"
Một thanh niên tên Tiểu Lưu nghi hoặc đi tới.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt cao hơn mình một cái đầu, cậu ta có chút bối rối: "Anh là ai?"
"Bùi Duật Sâm."
Lời nói của Bùi Duật Sâm rất ngắn gọn súc tích.
Vừa nghe đến cái tên này, vẻ mặt nghi hoặc của Tiểu Lưu lập tức cứng đờ.
Có vẻ như cậu ta rất quen thuộc với cái tên này.
Tất nhiên là phải quen, mấy năm nay, thư từ trong khu nhà đều là do cậu ta đưa đi.
Bùi Duật Sâm hầu thư thánh nào xung gửi thư về nhà, cậu ta đương nhiên biết rất rõ ràng.
Nhưng nó sẽ không làm anh cứng đơ như thế này.
"Tiểu Lưu, chuyện này là thế nào? Đồng chí Bùi nói anh ấy đã gửi thư và tiền về cho vợ nhưng vợ anh ấy chưa bao giờ nhận được? Cậu đã đưa hết cho mẹ anh ấy sao?"
Trong khu nhà có rất nhiều mẹ chồng con dâu quan hệ không được tốt, người chồng luôn viết riêng một lá thư cho vợ và một lá thư khác cho gia đình.
Chuyện này xảy ra rất nhiều nên cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Bọn họ đều là thư của ai thì đưa cho người đó.
Rất ít khi có chuyện đưa cho người không phải người nhận.
Người đàn ông tên Tiểu Lưu có chút chột dạ nói: "Tôi không biết, ngày nào tôi cũng đưa đi rất nhiều thư. Làm sao có thể nhớ rõ được? Có lẽ là do người trong nhà cô ấy nhận giúp thôi.
"Nói hươu nói vượn! Sao có thể bao nhiêu lần đều người nhà nhận giúp? Người ta đã gửi suốt năm năm, sao có thể không có một lần nào giao đến tận tay cho vợ người ta được?”
đã cho đi được năm năm rồi, không thể nào không giao cho vợ mình một lần đúng không?"
Phó cục trưởng có chút không thể tin được, nhận giúp một lần hai lần thì có thể tin, nhưng lần nào cũng là mẹ anh ta nhânk, nghĩ thế nào cũng không ổn.
Thấy Bùi Duật Sâm tức giận đến đây, nói rằng vợ mình đã nhiều năm không nhận được tiền mình gửi về, rõ ràng là rất nghiêm trọng nên anh ta mới có thể tìm đến đây.
Tiểu Lưu lo lắng nói: “Mẹ anh ấy nói, sau này có thư từ gì thì cứ trực tiếp đưa cho bà ta, nói con dâu nhận không tiện, nên tôi đưa cho bà ta, bọn họ đều là người một nhà, cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
“Đó là số tiền và thư từ tôi gửi về cho vợ con, năm năm qua cô ấy chưa từng nhận được một lần nào, tạo thành tổn thương tâm lý và oán hận mà tôi cũng không thể nào bù đắp được. Bây giờ cậu lại nói với tôi rằng không có vấn đề gì sao? Cậu dựa vào cái gì mà tự quyết định đưa thư cho người không phải là người nhận?”
Giọng nói của Bùi Duật Sâm không có chút cảm xúc nào.
Một cảm giác áp bức nặng nề ập đến.
Tiểu Lưu lập tức có chút thở không ra hơi, hoảng hốt nói: "Tôi, tôi không nghĩ tới, ngày nào tôi cũng quá bận rộn, cho nên tôi cũng không biết rõ lắm..."
"Trên phong bì tôi viết rất rõ ràng người nhận là ai, nhưng cậu vẫn đưa đến tay người khác. Cậu không biết sao? Cậu xứng đáng làm người đưa thư à?" Bùi Duật Sâm lạnh lùng nói.
Tiểu Lưu nghẹn họng, khuôn mặt đỏ bừng, không dám lên tiếng.
Phó cục trưởng nghe vậy cũng vô cùng phẫn nộ: “Cậu có biết đồng chí Bùi là ai không? Anh ấy ở biên giới ra sức bảo vệ đất nước nhưng vợ con ở nhà lại vì chúng ta mà chịu uất ức. Cậu còn nói mình không biết, nếu ở biên giới hôm nay cậu không cho người ta một lời giải thích, cậu cút ngay về nhà cho tôi, đừng làm việc nữa!"
Tiểu Lưu lập tức luống cuống,nói: “Tôi biết mình sai rồi, là mẹ anh ấy cho tôi tiền, bảo tôi đưa tới cho bà, tôi cũng không lấy nhiều, chỉ lấy của bà ta một tháng một tệ thôi. Là tôi bị ma xui quỷ khiến, là lỗi của tôi, phó cục trưởng, xin ông tha thứ cho tôi lần này đi.”
Cậu ta nói, rồi lại tự tát vào mặt mình.
Sắc mặt của phó cục trưởng tái mét.
Cấp dưới của bọn họ, có mấy người đưa thư đúng là đã lợi dụng thân phận của mình để nhận tiền boa, ưu tiên giúp đỡ người khác, còn bị báo cáo.
Cho nên vô cùng nghiêm cấm xảy ra loại chuyện này.
Không ngờ vẫn có người dám trục lợi!
"Đồng chí Bùi, chuyện này anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích, nên bồi thường thì phải bồi thường, nên trừng phạt thì phải trừng phạt, chúng tôi sẽ không cho phép chuyện này xảy ra lần nào nữa."
Phó cục trưởng dạy dỗ người này xong, bày tỏ xin lỗi.
…
"Cô ơi, mọi chuyện thế nào rồi? Chị gái có đồng ý không?" Thấy Lý Nguyệt Hoa trở lại bệnh viện, Lý Bảo Châu lo lắng hỏi.