Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Ta Chạy Theo Tướng Quân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-10 12:43:40
Lượt xem: 191

Ta run lên, rúc sâu vào lòng Triệu Tu Niệm: "Ta không muốn gả cho hắn, ta không muốn vào cung nữa..."

 

"Uyển Nhi, Uyển Nhi!" Triệu Tu Niệm thấy ta lạc thần, cuống quýt gọi tên ta nhưng ta chỉ liên tục lẩm bẩm: "Cầu xin huynh, đừng để ta vào cung nữa..."

 

"Uyển Nhi." Hắn đỡ lấy ta: "Sẽ không đâu, sẽ không còn ai ép muội vào cung nữa. Muội... muội còn có ta. Ta tuyệt đối sẽ không để muội vào cung..."

 

Ta mềm nhũn ngã xuống, không còn nghe rõ lời hắn nói. Buổi sáng quỳ lâu như thế trong cung, ta đã bị lạnh cóng.

 

Hắn chạm tay lên trán ta, nóng rực.

 

"Uyển Nhi, muội phát sốt rồi." Hắn bế ta lên ngang người: "Chắc là muội sốt đến mê sảng rồi, ta đưa muội đi tìm đại phu."

 

Ta để mặc hắn ôm ta ra khỏi tiểu Phật đường, những tiếng la hét kinh ngạc của các nha hoàn, bà tử nghe rất mơ hồ. Triệu Tu Niệm lấy áo choàng bọc kín ta.

 

Ta chỉ biết ánh mắt của phụ thân nhìn ta càng lúc càng tối sầm, giống như ông vừa bắt gặp hai chúng ta làm điều gì khuất tất.

 

Nhưng ta là con gái duy nhất của ông, cuối cùng ông vẫn là miệng lưỡi cay nghiệt nhưng hành động lại rất chân thành, giục quản gia nhanh chóng đi mời đại phu.

 

Ta nằm trên giường, đầu óc mơ hồ, còn Triệu Tu Niệm thì bị phụ thân kéo đi.

 

Ta mơ một giấc mộng.

 

Trong mộng, ta quay trở về Phượng Nghi Cung.

 

Đứa con của ta đến thỉnh an. 

 

Ta muốn chạm vào nó nhưng lại có một đám cung nữ không rõ mặt mũi kéo nó đi. 

 

Ta muốn đuổi theo nhưng cũng bị một đám cung nữ khác giữ chặt, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con của ta bị đưa đi, ngày càng xa, rồi biến mất.

 

"Lịch Nhi!"

 

"Lịch Nhi!"

 

Ta gào thét, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tan biến.

 

Ta tỉnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-trong-sinh-ta-chay-theo-tuong-quan/chuong-7.html.]

 

Triệu Tu Niệm ngồi bên giường ta.

 

Hắn nắm tay ta, cảm giác ấm áp nhắc nhở ta rằng đây đã là kiếp sau.

 

Lịch Nhi của ta, kiếp trước đã c.h.ế.t vì đậu mùa.

 

Chết bởi đậu mùa mà phụ hoàng nó một mực cố chấp ép nó tiêm phòng.

 

"Lịch Nhi là ai?" Triệu Tu Niệm siết c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt đầy lo lắng.

 

Ta lắc đầu, không muốn nói với hắn.

 

"Lúc phát sốt, muội luôn miệng gọi cái tên này.” Hắn nói: “Gọi đến đau đớn xé lòng."

 

"Uyển Nhi, ta không biết muội đã trải qua những gì nhưng nếu muội không muốn nói, ta cũng không hỏi." Hắn thở dài: "Chỉ là, nếu muội có chuyện gì, nhất định phải nói với ta. Những gì ta làm được, nhất định sẽ cố hết sức vì muội."

 

Hắn đứng dậy định rót nước nhưng động tác có phần cứng nhắc. Ta không buông tay hắn ra: "Huynh bị phụ thân ta đánh sao?"

 

"Bắt cóc bảo bối của ông ấy, bị đánh một trận cũng đáng."

 

"Muội cứ yên tâm, đợi đến khi muội đến tuổi cập kê, ta nhất định sẽ đến hỏi cưới." Hắn nhìn ta: "Ta nói sẽ cưới muội thì nhất định sẽ cưới muội."

 

Ánh mắt chàng trai trước mặt kiên định, nhiệt thành đến mức ta không thể tiếp tục giấu diếm hắn.

 

Ta tin hắn.

 

"Triệu Tu Niệm..." Ta khó khăn cất lời: "Huynh có tin vào tiền kiếp hay không?"

 

Hắn đưa tay sờ lên trán ta nhưng bị ta nắm lại bằng tay còn lại: "Huynh có tin ta không?"

 

Hắn bán tín bán nghi, gật đầu.

 

"Ta biết, những gì ta sắp nói tiếp theo, có lẽ huynh sẽ khó mà chấp nhận. Bởi vì ngay cả ta, đến bây giờ vẫn không dám tin, rằng ta lại được sống lại."

 

"Nhưng kiếp trước ta... thật sự đã chết."

 

"Kiếp trước ta đã gả cho Lưu Thịnh." Ta nhìn lên rèm giường, tựa như đang nói với chính mình: "Huynh đã đi Tây Bắc, bị ngoại tổ phụ đánh ngất rồi đưa đi. Lưu Thịnh trở thành Thái tử, ta làm Thái tử phi, rồi hắn lên ngôi làm Hoàng đế, ta làm Hoàng hậu. Ta không thích hắn chút nào nhưng sau đó ta mang thai, sinh được một đứa con tên là Lịch Nhi, nó rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Ta làm Hoàng hậu nhiều năm, rất cô đơn, rất buồn tẻ. Lý do duy nhất để ta sống tiếp là Lịch Nhi, ta nghĩ mình phải nuôi nấng nó. Nhưng... nhưng rồi nó chết, c.h.ế.t vào mùa xuân, rồi ta cũng không thể sống được nữa..."

Loading...