Sau Khi Trở Thành Thiên Kim Giả, Coca - Kỷ Tử Sống Tới Già - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-02-03 07:06:38
Lượt xem: 40
“Trì Thiển, cô quá đáng vừa thôi. Cô thừa biết sức khỏe của Họa Họa không tốt, thế mà còn đẩy em ấy!”
“Cô tưởng làm vậy là có thể thu hút sự chú ý của tôi chắc? Đừng hòng!”
Trì Thiển bị người ta đẩy mạnh, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo khỏi cơn mê man.
Cô xuyên tới thế giới tu tiên, sau khi độ kiếp thất bại, ý thức của cô xuyên về thế giới ban đầu.
Thế giới này là một cuốn tiểu thuyết mang tên “Hàng đêm sênh ca với tiểu chó săn bá đạo”.
Mà cô là nữ phụ ác độc, là cô chiêu giả đáng ghét bị nhà họ Cố bế nhầm.
Việc bế nhầm con nằm đó không phải sự trùng hợp vô tình, mà là hành động có chủ đích!
Bởi thầy bói nói nếu ở lại nhà họ Cố, Cố Họa khó mà sống quá mười tám tuổi. Chỉ khi sống trong gia đình có bát tự tương hợp, mới có thể đảm bảo cho cô ta một đời suôn sẻ.
Vì thế, bé xui xẻo Trì Thiển bị nhà họ Cố “vô tình” bế nhầm, vận khí cả đời cô trở thành chất dinh dưỡng cho Cố Họa.
Thiếu niên tuấn tú đang bừng bừng lửa giận trước mặt cô đây, là thanh mai trúc mã kiêm vị hôn phu của cô - Lăng Càn. Hồi còn nhỏ, anh ta dính cô chẳng khác gì kẹo mạch nha, đuổi thế nào cũng không đi.
Nhưng từ sau khi Cố Họa - nữ chính - kiêm đóa sen trắng yếu đuối - kiêm vì tinh tú sáng lánh - xuất hiện, anh ta lập tức rũ bỏ thân phận em trai mưa của cô để làm chó l.i.ế.m cho Cố Họa.
Lẽ ra, Trì Thiển nên tức giận một chút cho phải phép.
Nhưng…
Hồi còn ở giới tu tiên, nàng bị sư phụ lừa đi làm ngự thú sư, chăn heo suốt mười năm trời!
Mười năm đó, cô đã sống thế nào ấy hả?
Bên cạnh trừ lợn ra, cũng chỉ còn dê, bò, gà, thỏ, rồng, phượng, thao thiết…
Trừ hương vị khá ngon, rắc chút thì là rồi mang đi nướng là mùi hương thơm phức ra, thì chẳng có tác dụng gì khác!
Hiện tại được nhìn thấy người sống sờ sờ, Trì Thiển vui phát khóc.
Cuối cùng cô cũng không phải nhìn thấy heo nữa rồi.
Trong lúc cô đang kích động, thiếu niên trước mặt lại trợn mắt lườm cô: “Trì Thiển, cô điếc à mà không nghe thấy tôi yêu cầu cô xin lỗi Họa Họa.”
Trì Thiển lập tức rút lại suy nghĩ ban nãy, bởi đôi khi, heo còn đáng yêu hơn một số người.
“Anh bảo tôi đẩy cô ta á?”
“Cô tưởng bọn tôi mù chắc mà không nhìn thấy hành động thấp kém của cô?” Lăng Càn cười lạnh: “Mau xin lỗi đi, nếu không đừng hòng tôi bỏ qua.”
Cố Họa yếu ớt kéo tay anh ta: “Anh Càn, em không sao đâu, Thiển Thiển chỉ đẩy em một cái khiến tim em hơi khó chịu thôi, em cố chịu một lát là được.”
Trì Thiển chợt cất giọng phấn khích: “Tự cô nói đấy nhé!”
Dứt lời, cô vung chân, đá thẳng Cố Họa xuống bể bơi!
Tõm!
Nước b.ắ.n tận ba mét, b.ắ.n thẳng vào cái miệng vừa hé ra định mắng của Lăng Càn!
Cố Họa không ngừng vùng vẫy, la hét thất thanh.
“Trì Thiển, cô c.h.ế.t chắc rồi!” Lăng Càn gầm lên.
“Bảo bối Họa Họa của anh rơi xuống nước rồi, sao anh không nhảy xuống cứu cô ta?” Trì Thiển hỏi han với vẻ mặt tràn ngập sự quan tâm, dứt lời, cô “tri kỷ” đá luôn Lăng Càn xuống bể bơi.
Được rồi!
Nguyên liệu nấu lẩu uyên ương đã đủ rồi, chỉ thiếu mỗi củi lửa nữa thôi!
“Trì Thiển, cô chờ đó cho tôi.” Lăng Càn nghiến răng đe dọa, rồi liều mạng kéo Cố Họa lên bờ.
Trì Thiển chống nạnh đứng trên bờ: “Tôi đang chờ đây, để xem anh có thể làm gì tôi.”
“Lăng Càn, anh cũng rẻ mạt như cái tên của anh vậy.”
“Hôn ước của chúng ta kết thúc tại đây! Tôi mắc chứng sợ kẻ ngốc, sợ nhất là kẻ ngốc ảo tưởng bản thân là trung tâm vũ trụ như anh.”
Lăng Càn đứng dưới bể bơi, tưởng Trì Thiển chỉ đang mạnh miệng, vờ lạt mềm buộc chặt, gương mặt của anh ta lúc trắng lúc xanh.
“Tôi ước tôi không có bất cứ quan hệ gì với loại phụ nữ như cô. Cô không có tư cách hủy hôn với tôi, là tôi hủy hôn với cô, tôi không cần cô!”
Đúng lúc này, người nhà họ Cố tìm tới!
Bà Cố hét ầm lên: “Trì Thiển! Mày bị điên à? Loại người như mày không xứng ở lại nhà tao, từ nay về sau, nhà tao và mày không có một xu quan hệ gì nữa, mày lập tức cút ra ngoài cho tao!”
Còn chủ tịch Cố thì chẳng nói chẳng rằng, vừa tới đã định tát cho Trì Thiển một cái.
Đương nhiên Trì Thiển sẽ không để mặc người khác bắt nạt, cô nhấc chân, tặng thêm nguyên liệu cho nồi lẩu uyên ương.
Hai tiếng “tõm” lần lượt vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-tro-thanh-thien-kim-gia-coca-ky-tu-song-toi-gia/chuong-1.html.]
Bốn chiếc “sủi cảo hình người” xếp thành hàng.
Bể bơi chật kín người.
Trì Thiển vỗ tay, hếch cằm nói: “Cứ làm như tôi thiết tha chỗ rách nát này lắm vậy. Tôi đi ngay, tránh cản trở gia đình các người nghịch nước.”
“Tạm biệt nhé!”
Dứt lời, Trì Thiển lập tức xoay người rời đi, chẳng hề do dự.
Lăng Càn là cái thá gì!
Nhà họ Cố là cái thá gì!
Chỉ kẻ ngốc mới có thể treo cổ trên một tên mặt trắng, người thông minh đều thăm thú “vườn mỹ nam”.
Chỉ cần có tiền, muốn làm gì cũng được!
Mang theo sự khí phách đó, Trì Thiển hùng dũng rời khỏi nhà họ Cố. Nhưng khi đứng ở cổng nhà họ Cố, đếm bốn mươi tám đồng tiền lẻ còn sót lại trên người, cô lặng thinh.
Chắc chắn là sai ở đâu đó rồi.
Thử lại lần nữa xem sao!
Tiếc là đếm đi đếm lại, số tiền trong tay cô cũng chẳng nhiều thêm xu nào.
Vườn mỹ nam da đen mọc cánh bay ra khỏi giấc mộng nhỏ bé của cô.
Trì Thiển hận lắm, hận không thể lập tức lập đàn làm phép cúng thần tài: Tiền ơi tới đây, tiền từ bốn phương tám hướng ơi tới đây!
Cũng may cô còn ông ngoại và các cậu, chẳng có gì phải lo lắng cả.
Tuy nhà họ Trì nghèo hơn nhà họ Cố, nhưng chỉ cần họ không chê cô, sau này cô nhất định sẽ lo ma chay cho họ.
Nghĩ vậy, Trì Thiển bèn gọi điện cho ông ngoại kính yêu.
“Alo?” Sau khi kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói uy nghiêm khiến lòng người run sợ.
Trì Thiển lễ phép chào hỏi: “Cháu chào ông ngoại ạ. Cháu là Trì Thiển, con gái của Trì Vũ, xin hỏi dạo này…”
Trì Thiển sống ở giới tu tiên trong thời gian dài, câu “dạo này ông có khỏe không” vốn đã soạn sẵn trong đầu, khi nói ra lại thành: “Dạo này ông còn sống không?”
Vài giây sau, bên kia thốt ra một chữ: “Hừ!”
Sau đó cúp máy.
Trì Thiển vươn bàn tay Nhĩ Khang ra, nhưng vẫn không thể giữ ông lại.
Trong sách nói, ông ngoại rất ghét đứa cháu gái chê nghèo yêu giàu, não tàn chỉ biết yêu đương là cô, quả nhiên không sai tẹo nào.
Cô sẽ sửa mà. Cô sẽ móc bộ não tàn chỉ biết yêu đương này ra hiến tặng ngay đây!
Không bao lâu sau, một chiếc xe Volkswagen màu đen dừng ngay trước mặt Trì Thiển.
“Trì Thiển.”
Người đàn ông ngồi trong xe lộ ra nửa khuôn mặt. Gương mặt anh ấy lạnh lùng thờ ơ, toát ra khí thế không giận tự uy.
Trì Thiển kinh ngạc: “Anh Trì?”
“Theo bối phận thì cháu phải gọi cậu là cậu.” Giọng điệu Trì Mộc Trạch đều đều: “Hiện tại ông ngoại cháu không rảnh, nên bảo cậu tới đón cháu. Lên xe đi!”
Trì Thiển không khách sáo với anh ấy, nếu không cô sẽ phải đi bộ tận hai cây số liền.
Có sẵn xe, ngu mới không ngồi.
Lên xe, thấy cô ăn mặc phong phanh, Trì Mộc Trạch nói: “Ghế sau có chăn đấy, cháu tự lấy đi.”
“Vâng.” Trì Thiển chậm rãi lấy chăn đắp lên người, rồi cuộn tròn người trên ghế ngồi.
Trì Mộc Trạch khẽ cau mày, nhưng cũng chưa nói gì.
“Sao cậu biết cháu ở đây? Hình như cháu vẫn chưa kịp báo địa chỉ cho ông ngoại cơ mà.”
“Trừ nhà họ Cố ra, cháu làm gì còn chỗ khác mà ở? Nhưng đây là lần đầu tiên cháu chủ động liên lạc với bọn cậu.” Trì Mộc Trạch nhìn cô qua tấm kính chiếu hậu, trong mắt tràn ngập sự tìm tòi, nghiên cứu.
Trước kia anh ấy cũng từng tìm Trì Thiển, nhưng cô sống c.h.ế.t không chịu quay về nhà họ Trì, cô luyến tiếc sự giàu có của nhà họ Cố, sợ quay về nhà họ Trì sẽ phải sống những ngày tháng khổ cực.
Trì Mộc Trạch không phán xét suy nghĩ thực dụng của cô.
Chẳng qua ấn tượng của anh ấy về cô đã tụt dốc không phanh.
Trì Thiển cũng biết sự đổi tính một cách đột ngột của mình sẽ khơi gợi lòng nghi ngờ của những người nhà họ Trì đã từng tiếp xúc.
Cô suy nghĩ một lát, sau đó đôi mắt chợt đỏ hoe.
“Cậu ơi, cậu có tin ánh sáng không?”