Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI TRỞ THÀNH CHÓA SĂN CỦA NAM CHÍNH - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-12-13 13:57:06
Lượt xem: 10

1. Tôi đã xuyên sách nhiều năm nhưng hệ thống chỉ xuất hiện thời gian đầu để nói rằng: “Nếu muốn về nhà, cần phải làm cho nam chính…”

 

Lời còn chưa dứt thì đã biến mất.

 

Nhưng tôi hiểu.

 

Phải làm nam chính yêu tôi, đúng chưa? Tôi hiểu mà.

 

Vì thế, tôi bắt đầu cần cù chăm chỉ theo đuôi nam chính Cố Yến Thanh, thậm chí giả nam trở thành ám vệ của hắn.

 

Đến khi tôi được thăng chức thành hộ vệ bên người của hắn, chuẩn bị “vô tình” mà làm lộ thân phận nữ nhi để tán đổ hắn thì hệ thống xuất hiện.

 

Nó vừa mở miệng đã đưa một tin long trời lở đất: “Ký chủ, cần phải làm nam chính chán gh/ét cô, còn phải làm hắn tự mình gi//ết ch//ết cô. Cô liều mạng bảo vệ hắn như thế làm gì?”

 

????

 

Trong nháy mắt, tôi mặt cười mà lòng đau như cắt.

 

Trời ạ!

 

Mài có biết tau vì muốn trở thành thị vệ bên người hắn mà chắn cho hắn biết bao nhiêu đao, thử bao nhiêu đ/ộc rồi không?

 

Tôi mặt không biểu tình động động thanh kiếm trong tay: “Tôi không sao cả, nhưng tôi nghĩ tôi nghĩ có thể cậu sẽ đổ mồ hôi ướt đẫm đấy. Dù sao hiện tại tình hình không mấy khả quan, nhưng không phải là tôi gặp vấn đề vì tôi vẫn luôn đứng ở vị trí quan sát, không đến mức làm hỏng mọi thứ. Chỉ là tôi muốn quan tâm đến cảm nhận của cậu thôi. Còn nhiệm vụ thì có thể sửa đổi được không? Đương nhiên, nếu không sửa được cũng không sao, tùy cậu quyết định. Tôi không có vấn đề gì và tôi cũng không phải là người phá hỏng mọi thứ.”

 

Ha ha ha…

 

Tôi nào có phá vỡ đâu.

 

Hệ thống: “…”

 

Hệ thống bị dọa không nhẹ, cẩn thận an ủi tôi: “Ký chủ, thực ra tình huống của chúng ta cũng không đến nỗi tệ.”

 

“Hiện tại cô được nam chính tin cậy, nếu bỗng dưng đ/âm sau lưng hắn, nam chủ chắc chắn h/ận cô đến ch/ết, nói không chừng thực sự sẽ một d.a.o đ//âm ch//ết cô.”

 

Tôi không thèm để ý, vẫn đang còn đắm chìm trong bảy năm đau khổ làm lá chắn cho người ta: “Thôi được rồi, còn không phải là làm không công à? Quá buồn cười, ta cảm thấy thật vô nghĩa. Tận bảy năm đấyyyy.”

 

2. Sau hôm bóc trần sự thật đó, hệ thống có vẻ phát hiện trạng thái của tôi không tốt lắm.

 

Thời gian gần đây không nhắc gì đến nhiệm vụ mà còn ám chỉ cho tôi rằng giờ này đang thì xuân về hoa nở, thích hợp ra ngoài chơi.

 

Cho xin, cho tôi hỏi cái thị vệ bên người thì phải làm gì ạ?

 

Là mười hai tiếng thành thật đứng canh, không được chạy loạn đó má!

 

[Vịt đọc sách nè :V]

Lúc Cố Yến Thanh tuyển hộ vệ, người anh em tốt của tôi còn nhắc nhở tôi rằng: “Hộ vệ bên người lương bổng cao như thế, mười hai tiếng đều phải ở cạnh vương gia, một chút thời gian cho mình cũng không có. Hơn nữa còn mệt muốn ch//ết, bận lên bận xuống nữa, ai mà chịu nổi!”

 

“Làm ám vệ cũng nhàn mà, chỉ cần đứng quan sát là được.”

 

Hắn vỗ vỗ vai tôi:

 

“Ta khuyên ngươi thành thật làm tốt công việc này, tích lũy chút ngân lượng, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu cho ngươi một cô vợ xinh đẹp, cùng nhau về nhà làm ruộng.”

 

Tôi mỉm cười, không nói gì.

 

Chỉ là càng thêm chăm chỉ làm việc, sau đó từng bước tiến gần đến vị trí của thị vệ, bước vào tầm nhìn của Cố Yến Thanh.

 

Tưởng tượng đến cảnh tượng khổ sở suốt bảy năm qua, tôi không nhịn được mà thở dài.

 

Hệ thống, mài thật biết cách đánh vào chỗ đau của tau.

 

3. Nửa tháng sau, tôi cuối cùng cũng có cơ hội làm điều á//c.

 

Cố Yến Thanh bảo tôi gửi một bức thư cho tổ chức ám s//át, bên trong là tên của người mà hắn muốn d/iệt trừ.

 

Tôi yên lặng mở danh sách ra, thêm tên của hắn vào.

 

Nhìn ba chữ “Cố Yến Thanh” trên trang giấy, tôi vừa lòng mỉm cười.

 

Hệ thống thì nóng nảy: “Ký chủ, thư này chỉ qua tay cô, nếu bị nam chính phát hiện thì không phải cô đi tìm đường…”

 

Hệ thống không nói nữa.

 

Nó đã hiểu ra.

 

Tôi thì vui mừng gật đầu.

 

Cố Yến Thanh h//ận nhất là bị phản bội.

 

Nếu như bị hắn phát hiện ta dở trò ám s/át hắn, đừng nói là chán gh//ét, đao cũng đã đặt lên cổ ta rồi.

 

Chỉ lợi dụng s//át thủ cũng là chưa đủ, hàng ngày cũng phải chăm chỉ tìm đường ch//ết.

 

Nam chính gắp đồ ăn thì tôi đẩy tay làm rơi.

 

Nam chính nói chuyện thì tôi đứng hát.

 

Nam chính nghỉ ngơi thì tôi tám chuyện.

 

Nhưng Cố Yến Thanh ngoại trừ ngẫu nhiên ngó tôi một cái cảnh cáo thì cũng chả nói gì, càng không làm gì.

 

Bởi vì quá dễ dãi nên hệ thống cũng cảm thấy thấp thỏm.

 

Nó run rẩy đưa ra nghi vấn: “Ký chủ, cô đang nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ hay là tinh thần bất ổn vậy?”

 

Ha ha ha…

 

4. Cứ thế qua vài ngày, cuối cùng s//át thủ cũng tới.

 

Bọn họ từ trên trời giáng xuống, mỗi chiêu đều muốn m//ạng Cố Yến Thanh.

 

Tôi đứng trước Cố Yến Thanh giả bộ bảo vệ hắn, thật ra là đang chờ đẩy hắn vào chỗ nguy hiểm hơn.

 

Chỉ tiếc không thể tặng hắn thêm mấy đao bù cho nhiều pha chịu tội vô bổ của tôi.

 

Nhưng Cố Yến Thanh không hổ là nam chính, võ công vô cùng lợi hại.

 

Kiếm pháp sắc bén, những tên s//át thủ tới gần hắn hầu như đều một chiêu là tèo.

 

Ra tay rất tuyệt tình.

 

Sau một trận đánh nhau ác liệt, Cố Yến Thanh lại không hề bị thương.

 

Sao bảo toàn s//át thủ hàng tuyển? Ống tay áo của người ta còn không chạm vào được đấy! Có kém quá không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-tro-thanh-choa-san-cua-nam-chinh/chuong-1.html.]

 

5. Sau khi đã giải quyết xong xuôi, Cố Yến Thanh mới đưa mắt sang nhìn tôi.

 

Nhìn chằm chằm rất lâu.

 

Ở chung nhiều năm, tôi chỉ cần thông qua một ít biểu cảm nhỏ của hắn là biết được tâm tình hắn.

 

Cố Yến Thanh bây giờ đang không vui lắm.

 

“Linh Cửu, người từ lúc nào trở nên ng//u d//ốt vậy? Làm việc sơ hở, không sợ ta biết sao?” Cố Yến Thanh đỡ trán, thở dài.

 

Quả nhiên!

 

Hắn biết hết cả!

 

Kiên nhẫn đến giờ là để chứng minh thật giả.

 

Mạng của tôi sắp bay rồi!

 

Hệ thống cũng hoan hô: “Ký chủ sống không lâu nữa đâu!”

 

Trong lòng tôi mừng như đ//iên.

 

Trực tiếp quỳ xuống, nhân tiện giúp Cố Yến Thanh đệ đao: “Là thuộc hạ nhất thời bị mỡ heo che mắt, mới phản bội…”

 

Nhanh nhanh, vũ khí cho anh rồi đấy, mau ch//ém tôi.

 

Ai ngờ, Cố Yến Thanh phất tay ngắt lời tôi, còn vỗ vai tôi: “Linh Cửu, nếu ngươi muốn thử võ công của ta, muốn làm ta trở tay không kịp thì phải có kế hoạch chu toàn. Hiểu không?”

 

Mặt tôi cứng đờ.

 

Thử cái gì?

 

Cái gì mà “trở tay không kịp”?

 

Anh mới là đánh tôi một cái trở tay không kịp.

 

Chưa kịp để tôi phản ứng, Cố Yến Thanh lại lắc đầu:

 

“Thôi, ngươi cũng là vì tốt cho ta thôi.”

 

Cố Yến Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ, ra vẻ “Thuộc hạ của mình như vậy thì biết phải làm sao” như thể không có cách nào khác.

 

Ta: "……"

 

Không phải, ai vì anh?

 

Anh đừng có ngớ ngẩn.

 

Tôi còn tưởng phải cố gắng thêm chút nữa thì Cố Yến Thanh lại rất vui vẻ kêu tôi lui ra, còn khen thưởng tôi hai mươi lượng.

 

Tôi lập tức im lặng, giả vờ làm bộ dạng trung thành.

 

Hai mươi lượng thật sự là… có hơi nhiều.

 

6. Sau đó, tôi tiếp tục tìm cơ hội hạ đ//ộc Cố Yến Thanh.

 

Khi đem trà đến cho Cố Yến Thanh, ta dường như đã thấy được cảnh hắn tức giận đến mức một đao ch//ém ch//ết tôi.

 

Thành công chỉ cần với tay là tới!

 

Tôi nỗ lực kìm khóe miệng nhếc lên, nhìn chằm chằm ly trà trong tay Cố Yến Thanh.

 

Uống đi! Mau uống nào! Sau đó ch//ém ch//ết tôi!

 

Chắc do ánh mắt tôi quá cháy bỏng, Cố Yến Thanh ngửi hơi trà.

 

Sau đó nhíu mày nhìn tôi.

 

Đúng đúng, là tôi đấy!

 

Là tôi làm!

 

Tôi gấp không chờ nổi muốn quỳ xuống nhận tội.

 

Nhưng sau một lúc lâu, Cố Yến Thanh bỗng lộ ra vẻ đã hiểu, mặt mày giãn ra.

 

“Quả thực, ra ngoài làm việc thì nước trà là thứ rất dễ bị người ta hạ độc.”

 

“Linh Cửu, ngươi nhắc nhở ta bằng cách này quả là tinh tế.”

 

Tôi: ??????????????

 

Giời ạ!

 

Rốt cuộc ai dạy hắn suy nghĩ như thế?

 

Hệ thống cũng cảm thán: “Cô cứu hắn mấy cái mạng mà hắn lại tin cô đến thế?”

 

Tôi: “….”

 

Thôi đừng nói nữa, tính công kích của mi cũng mạnh đấy!

 

Nước mắt đầy mặt, tôi hỏi: “Lỡ ta thật sự muốn hạ đ//ộc thì sao? Lỡ ta phản bội ngươi thì sao?”

 

Xin anh đấy!

 

Đừng có tin tôi!

 

Tôi muốn chớttt.

 

Thật sự muốn chớttt…

 

Cố Yến Thanh nghe vậy thì thu lại nụ cười, nắm chặt ly trà.

 

Ánh mắt nhìn tôi rất thâm thúy.

 

“Linh Cửu.” Hắn trịnh trọng gọi tôi.

 

Tôi theo bản năng nhìn vào mắt hắn: “Vâng?”

 

“Ta sẽ không như vậy.” Cố Yến Thanh ở trước mắt tôi một hơi uống sạch ly trà.

 

Rõ là hắn biết có đ//ộc.

Loading...