SAU KHI TIỂU THƯ QUA ĐỜI - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-10-14 11:15:58
Lượt xem: 3,096
Lần đầu tiên hạ thuốc chưa có kinh nghiệm nên hơi nhiều. Hạ Yên Ngữ ngoảnh đầu sang chỗ khác, dáng vẻ có phần sợ hãi.
"Cô cô ơi, có phải con đổ nhiều quá rồi không?”
“Không sao đâu, dù sao phụ thân có hai đứa con là được rồi. Lượng thuốc càng nhiều càng tốt, sẽ có tác dụng nhanh hơn.”
3.
Thẩm Thuý Vi vào phủ vào ngày mồng sáu, tuy nói chọn ngày lành tháng tốt gả cưới nhưng thật tế lại rất xui xẻo.
Tuy nhiên không mấy kỳ lạ khi nghĩ tới Hạ Ngọc Lang, hắn cũng chỉ xứng ghép với Thẩm Thúy Vi.
Chiếc kiệu vào từ cửa phụ, Thẩm Thúy Vi không vui, vỗ vào chiếc kiệu và hô to muốn đi cửa chính, dáng vẻ nếu không được đi cửa chính thì sẽ không gả.
Người khiêng kiệu hỏi ta phải xử lý thế nào, ta chỉ nhẹ nhàng phất tay.
“Nếu nàng ta không bằng lòng vào, thì cứ đặt ngoài cửa đi.”
Thẩm Thúy Vi nghe vậy trợn to mắt: "Triệu Cảnh Ngọc, lòng dạ ngươi thật xấu xa!"
Ta lấy làm lạ: “Cũng chẳng phải ta không cho ngươi vào, chính ngươi không bằng lòng, mà còn mắng lên đầu ta ư?”
Thẩm Thúy sững sờ tại chỗ, cuối cùng miễn cưỡng đi vào từ cửa phụ.
Vào sảnh chính, Thẩm Thúy Vi phải kính trà cho ta và Hạ Ngọc Lang.
Nàng ta quỳ trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh bưng chén trà tới. Thẩm Thuý Vi vừa chạm vào chén đã làm đổ trà.
“Nóng quá!"
Nàng ta nhìn về phía ta: “Ngươi cố ý hại ta phải không?”
Ta không lên tiếng, chỉ thu dọn chén trà bị đổ nhào.
“Chén trà đầu tiên này là kính tiểu thư, ta biết ngươi không muốn. Tuy nhiên hôm nay là ngày vui của Ngọc Lang, ta không so đo...”
Hạ Ngọc Lang ngắt lời ta: “Không được!”
Hắn nhìn thẳng vào Thẩm Thúy Vi: “Chén trà này của Hà Nương, nhất định phải kính!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-tieu-thu-qua-doi/chuong-06.html.]
Đám nha hoàn lại bưng chén khác tới, đều là nước sôi.
Mười ngón tay Thẩm Thúy Vi đỏ bừng, nhưng không thể không bưng chén trà kính từng người.
"Ngọc Lang.”
Nàng ta rưng rưng nước mắt, ta thấy mà còn yêu, nhưng Hạ Ngọc Lang không chút phản ứng, chỉ đăm chiêu nhìn bài vị của tiểu thư.
Chúc Ngọc Lang không nhận trà, ta cũng không nhận. Thẩm Thuý Vi sốt ruột, dù sao quỳ mãi cũng không hay.
Hạ Ngọc Lang quay sang, hỏi Thẩm Thúy Vi: “Đau chân à?”
Thẩm Thúy Vi gật đầu, Hạ Ngọc Lang bảo nàng ta đứng dậy, sau đó quay sang hỏi ta: “Hà Nương quỳ lâu như vậy, hẳn cũng rất đau nhỉ?”
Đó là lúc Hạ mẫu qua đời, Hạ Ngọc Lang bắt tiểu thư phải thức canh linh đường. Tiểu thư quỳ gối trong linh đường ròng rã một ngày một đêm. Nàng gần như không thể đi lại được, mà khi ấy Hạ Ngọc Lang đang ở chỗ Thẩm Thúy Vi kêu ca kể khổ. Bây giờ nhớ lại, e rằng chỉ có cảm giác tội lỗi mới cảm động được hắn.
“Mâu thuẫn giữa Hà Nương và nàng khá sâu, sợ nàng đi vào thì nàng ấy sẽ không vui. Nếu đã như vậy, nàng quỳ ở từ đường một đêm, cầu xin nàng ấy tha thứ đi.”
Sắc mặt Thẩm Thúy Vi trắng bệch, khó tin nhìn Hạ Ngọc Lang.
"Ngọc Lang, ta là Thẩm Thúy Vi!"
Hạ Ngọc Lang thản nhiên nói: “Ta biết.”
Thẩm Thúy Vi cuối cùng cũng chịu thua: “Ta biết rồi.”
Thuốc đã sắc xong, ta bưng cho Hạ Ngọc Lang.
“Ngọc Lang, uống thuốc xong hãy đi nghỉ ngơi đi, gần đây ngài tiều tuỵ quá.”
Hạ Ngọc Lang đầy cảm kích, nói với ta: “May còn có nàng, nếu không e rằng ta không chống đỡ nổi.”
Sau khi hắn đi, Thẩm Thúy Vi không cam lòng chỉ vào ta: “Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Ngọc Lang thần hồn điên đảo vì ngươi?”
"Ngươi sai rồi, là nam nhân rất bạc tình bạc nghĩa. Hắn có thể bạc tình bạc nghĩa với tiểu thư, đương nhiên cũng có thể đối với ngươi như vậy. Nói trắng ra, hắn chỉ yêu bản thân hắn."