Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi thế gả cho Trấn Bắc Vương, ta đã bỏ rơi hắn - Chương 05 - 06

Cập nhật lúc: 2024-03-22 18:30:36
Lượt xem: 3,778

05.

 

Nếu đã bại lộ, vẫn nên chạy sớm thì tốt hơn.

 

Ta liên hợp Thừa tướng lừa hắn lâu như vậy, còn ỷ vào sự sủng ái của hắn mà truyền không ít mật tin cho tướng phủ, bây giờ ta có thể sống sót toàn thây đã là ân đức của tổ tiên rồi.

 

Hắn anh minh thần võ hơn hai mươi năm, trong thời gian bị bệnh, bị mọi người khinh bỉ, chế giễu không thương tiếc, không ngờ người nằm bên gối - là hơi ấm duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được cũng trộn lẫn kịch độc trong đó.

 

May mà ta đã ở trong tòa vương phủ này ba năm rồi, trên tường nào có mấy cái lỗ chó, nhắm mắt ta cũng có thể đếm ra.

 

Càng may mắn hơn là, mấy ngày nay Hoàng đế thường xuyên triệu hắn vào cung nên tạm thời bây giờ hắn không rảnh để chú ý đến ta.

 

Lúc này còn không đi thì còn đợi đến khi nào.

 

Đợi sau khi thăm dò thời gian thay ca của thủ vệ xong, ta chọn một buổi tối hắn không có ở đây, lặng lẽ lẻn vào thư phòng, dựa theo trí nhớ mở ra lối đi bí mật.

 

Mặt tường khẽ nhúc nhích, phía sau đột nhiên xuất hiện một đường hầm bí ẩn.

 

Xin lỗi Giang tiểu thư, tiểu thư còn có lão cha là Thừa tướng làm chỗ dựa cho, còn ta, nếu ta bị hắn bắt được cũng thì chỉ có thể mỉm cười nơi chín suối mà thôi.

 

Ta cầm đuốc mờ mẫm đi về phía trước, mãi cho đến khi chỗ cửa động phía trước có một luồng ánh sáng nhàn nhạt, trong lòng ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Ngay lúc ta đang bám vào vách đá chuẩn bị bò ra ngoài, phía trên đột nhiên có người vươn tay ra, ta không hề nghĩ ngợi lập tức đưa tay qua.

 

Đợi sau khi thấy rõ bộ dạng của người nọ, ta sợ hãi, thân thể toát mồ hôi lạnh.

 

Bây giờ nhảy xuống còn kịp không nhỉ?

 

Nhưng Quý Hoài Phong không cho ta lựa chọn, hắn nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng kéo ta lên.

 

“Thánh Thủ, nửa đêm không ngủ, tới nơi hoang vu này đào rau dại à?”

 

Hắn nắm chặt lấy cổ tay của ta, ta giãy giụa vài cái không thoát ra, khổ sở cười ha ha, trả lời:

 

“Đây không phải là vì chữa bệnh cho phu nhân sao, nghe nói ngoại ô có một thảo dược giải độc rất hiệu quả, ta lập tức ngủ không yên.”

 

Hắn nhếch miệng, trong mắt tràn ngập lạnh lùng

 

“Đôi khi ta thật sự rất muốn mổ ngươi ra để nhìn xem thử rốt cuộc ngươi có lương tâm hay không.”

 

Ta cố bình tĩnh, vờ như không hiểu:

 

“Vương gia, dân nữ không biết ngài đang nói chuyện gì.”

 

Hắn hoàn toàn bị chọc giận bởi thái độ qua loa của ta, một tay bóp lấy cổ ta, ý niệm điên cuồng lóe lên.

 

Trong đầu ta trống rỗng, chỉ còn lại mùi thơm lạnh lẽo vương trên chóp mũi.

 

Thật lâu sau, hắn mới buông thân thể bủn rủn của ta ra, l.i.ế.m liếm vệt m.á.u trên khóe môi, ở bên tai ta cúi đầu thở dốc.

 

“A Ninh, đừng giả ngu nữa có được không?”

 

“Nàng cho rằng, nàng có thể chạy thoát được sao?”

 

 

06.

 

Quý Hoài Phong đưa ta đến nơi ở cũ, đã lâu không có người ở nhưng nơi này vẫn không có lấy một hạt bụi, có thể nhìn thấy nó đã được dọn dẹp mỗi ngày.

 

Thấy chân hắn đã bước vào ngưỡng cửa, ta đành phải vươn tay chặn cửa, nhắc nhở:

 

“Vương gia, đa tạ đã đưa tiễn, sân của ngài ở phía trước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-the-ga-cho-tran-bac-vuong-ta-da-bo-roi-han/chuong-05-06.html.]

 

Hắn nhướng mày, dễ dàng phá vỡ phòng tuyến yếu ớt của ta, thuận chân đóng cửa phòng.

 

Ta bị hắn ép liên tục lui về phía sau, mãi đến khi cong chân đụng phải mép giường, mềm nhũn ngồi xuống.

 

Hắn lại không sốt ruột, giống như mèo vờn chuột thưởng thức bộ dạng quẫn bách của ta, cuối cùng hai tay chống ở bên cạnh ta, cúi người xuống.

 

“Vì sao lúc trước lại gả đến đây?”

 

Ánh mắt của ta lập tức trở nên xa xăm, hoài niệm nói:

 

"Đó là một cái rét lạnh của mùa đông, ta đang trên đường đi dạo, đúng lúc ngài khải hoàn trở về, đã cứu ta ở dưới móng ngựa..."

 

Thần sắc hắn thản nhiên:

 

“Ta cho nàng thêm một cơ hội nữa.”

 

Ta vội vàng sửa miệng:

 

“Sư phụ ta bị trúng độc lạ, mà Thừa tướng phu nhân lại có một bông Tuyết Liên Sơn, là dược liệu thiết yếu để giải độc.”

 

Hơn nữa Tuyết Liên kia là di vật của tỷ tỷ bà ấy, cho nên ta phải mất rất nhiều công sức mới lấy được.

 

Hắn hừ lạnh một tiếng, đuôi mắt phiếm hồng:

 

“Vậy đây là lý do nàng vứt bỏ bản vương?”

 

“Cũng không phải, bọn họ còn cho ta năm mươi lượng bạc nữa.”

 

Thấy sắc mặt hắn không tốt, ta nịnh nọt bổ sung:

 

“Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Vương gia phong thái tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, tuổi trẻ tài cao, thiên phú dị bẩm, nhưng tiểu nữ xuất thân thấp kém, thực sự không xứng đôi với Vương gia, nên mới phải nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích.”

 

Hắn đưa tay khẽ vuốt má ta, ánh mắt sáng quắc nhìn ta chằm chằm.

 

“Hôm nay lúc tiến cung, Hoàng đế nhớ tới Vương phi của ta đã bỏ của chạy nên muốn đưa mấy cơ thiếp tới đây, khai chi tán diệp cho ta.”

 

Tim ta đập thình thịch, ánh mắt lảng tránh

 

“Nếu Vương gia coi trọng nữ tử nào, thiếp thân cũng có thể hỗ trợ giật dây bắc cầu cho ngài.”

 

Hắn nắm chặt hàm dưới của ta, ép buộc ta nhìn về phía hắn.

 

“Ta đã từ chối thánh thượng, nói trong thân mình còn mang bệnh ẩn, chỉ có thể tạo hài tử với phu nhân mà thôi.”

 

Ta thuận miệng trả lời:

 

“Khó mà nói, có lẽ ngài cũng không thể tạo hài tử với ta.”

 

Hắn sửng sốt một chút, sau đó lộ ra một nụ cười hiền lành.

 

Nến trên bàn đã cháy hết, ánh mặt trời lấp ló, ta yếu ớt ngã xuống giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.

 

Vương gia không hổ là Vương gia, phương diện nào cũng thiên phú dị bẩm.

 

Tâm trạng của hắn rất tốt, nghịch sợi tóc của ta, ung dung nói:

 

"Nàng không cảm thấy những lời này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần sao?”

 

“Lời khen chân thành chưa bao giờ là quá nhiều.”

 

“Nếu như nàng vẫn còn nhiều sức lực ba hoa với ta như vậy thì ta cũng không ngại làm thêm mấy lần nữa đâu đấy.”

Loading...