Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi sống lại, mụ chị dâu đe không nuôi mẹ tôi lúc về già phát điên rồi - 04

Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:34:27
Lượt xem: 112

4

 

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Tôi không đi, xin lỗi cái chó gì, chị ta cho rằng mình là ai cơ chứ.

 

Nhưng mẹ lại kéo tôi đến nhà Trần Mẫn.

 

Trần Mẫn cao ngạo khóa cửa, không cho chúng tôi vào.

 

Đồ điên, tưởng bà đây muốn vào nhà mày lắm hả.

 

Tôi với mẹ quay người rời đi, chị ta lại lập tức mở cửa, kéo chúng tôi vào.

 

Mấy kẻ hôm trước bị tôi tạt nước, nhìn thấy tôi đều không tự chủ được mà rụt đầu.

 

Bọn họ không cho mẹ con tôi ngồi, cũng không rót cho chúng tôi lấy một cốc nước.

 

“Hôm qua mấy người hất nước lên người mẹ tôi, bà ấy bị ốm rồi, các người bồi thường đi.”

 

Trần Mẫn lớn giọng.

 

Mẹ tôi nhịn cười, hỏi:

 

“Vẫn chưa ch.ết à, tiếc thế, cần bồi thường bao nhiêu?”

 

“Có bà mới muốn ch.ết ấy.”

 

Mụ già mới nãy còn giả bệnh giờ đã hất tung tấm thảm lông trên người, chuẩn bị nhào lại đánh mẹ tôi.

 

Trần Mẫn giữ mụ lại, đánh mắt ra hiệu với mụ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-song-lai-mu-chi-dau-de-khong-nuoi-me-toi-luc-ve-gia-phat-dien-roi/04.html.]

“Không cần nhiều, em trai tôi sắp lấy vợ rồi, bà sang tên một căn biệt thự của bà cho nó làm nhà tân hôn đi.”

 

Tôi với mẹ suýt tức cười.

 

“Nhà mấy người bị bệnh nan y hả? Tôi đây cực khổ kiếm tiền mua biệt thự, tại sao phải cho mấy người?”

 

“Cái gì mà biệt thự của bà, chị tôi gả vào nhà các người, nhà, xe, tiền đều là của chị tôi hết.”

 

“Chị tôi cho tôi, các người phải dâng vội ấy chứ, thử nói không xe, nhà họ Lưu các người sẽ tuyệt hậu.”

 

Quả là người một nhà, mẹ tôi cười lạnh.

 

“Ồ, đã thế thì cô với Lưu Sơn mau đi ly hôn đi.”

 

“Dù sao sớm muộn gì cũng tuyệt hậu, vậy làm luôn cho nóng đi.”

 

Anh tôi cũng nóng nảy, anh ta quá yêu người vợ này, bèn nắm tay Trần Mẫn, lập tức tỏ lòng trung thành.

 

Trần Mẫn đắc ý.

 

“Chậc, bà bảo bọn tôi ly hôn là bọn tôi ly hôn chắc? Mắc gì? Lưu Sơn yêu tôi như vậy, anh ấy bằng lòng cho em tôi căn nhà đó, cớ gì bà không đồng ý?”

 

“Dựa vào việc đó là nhà tôi, liên quan quái gì đến mấy người, thậm chí còn chẳng liên quan đến Lưu Sơn.”

 

Mẹ tôi nói xong thì quay sang anh tôi:

 

“Lưu Sơn, nếu con thích nó như vậy, hay là con ở rể đi, để nhà nó mua nhà mua xe cho con, chăm con nấu nướng cho con.”

 

Cười ch.ết tôi mất, thằng anh tôi xấu hổ ôm đầu, còn em trai Trần Mẫn lập tức la to:

 

“Cút, thứ gì ở nhà tôi đều là của tôi, thậm chí nhà các người cũng là của tôi, đừng mơ lấy được một cắc nào của cái nhà này.”

Loading...