Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI PHÁ SẢN, TÔI KẾT HÔN VỚI ĐỐI THỦ CỦA MÌNH - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-02-04 10:58:27
Lượt xem: 1,363

Chủ tịch tập đoàn Lục Thị, Lục Yến Châu, đã đăng một bức ảnh viên kim cương hồng khổng lồ lên mạng giữa đêm khuya, kèm theo dòng trạng thái: "Đến thăm vợ."

 

Vài giờ sau, một ngôi sao mới nổi khoe hai ly r ư ợ u vang đỏ và để lộ viên kim cương hồng to lớn trên ngón áp út, kèm theo dòng trạng thái: "Cảm ơn vì đã đến thăm, nhấm nháp hai ly."

 

Cả mạng xã hội bùng nổ, mọi người thi nhau bàn tán rằng cặp đôi mà họ yêu thích đã tu thành chính quả.

 

Tôi sững sờ nhìn Lục Yến Châu, người đang nấu cháo "sau cuộc vui" cho tôi, rồi hỏi:"Anh còn có cô vợ nào khác bên ngoài à?"

 

Nghe vậy, Lục Yến Châu hoảng hốt: "Vợ ơi, em đừng nói bừa! Tội trùng hôn là phạm pháp đấy!"

 

1

Sau khi gia đình tôi phá sản, kẻ thù không đội trời chung của tôi, Lục Yến Châu đến tìm tôi và đề nghị một cuộc hôn nhân hợp đồng kéo dài ba năm.

 

Ba năm sau, anh ta sẽ đưa tôi một tỷ, rồi chúng tôi ly hôn.

 

Trong thời gian đó, tôi có thể thoải mái quẹt thẻ của anh ta. 

 

Điều kiện duy nhất là tôi phải cùng anh ta đóng vai một cặp vợ chồng hạnh phúc.

 

Thế là, tôi và Lục Yến Châu đi đăng ký kết hôn.

 

Tôi cũng không muốn cúi đầu trước đồng tiền…

 

Nhưng mà số tiền anh ta đưa thật sự quá nhiều rồi, hu hu!

 

Sau khi lấy được giấy chứng nhận kết hôn, Lục Yến Châu lập tức chụp một tấm ảnh rồi đăng lên trang cá nhân kèm theo dòng trạng thái: "Giờ anh đã là chồng người ta."

 

Chẳng bao lâu sau, bài đăng của anh đã có hơn 99+ bình luận.

 

Cùng lúc đó, điện thoại anh reo lên.

 

"... Dĩ nhiên là thật rồi, con có thể lừa bà được sao?"

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

"... Con không lừa ai hết."

"... Bà nội, con không làm giả giấy tờ, làm giả giấy kết hôn là phạm pháp đấy!"

 

Lục Yến Châu giải thích suốt một hồi lâu, cuối cùng đành bỏ cuộc.

 

Sau khi cúp máy, anh bất lực nói: "Bà nội nói anh đang lừa bà, còn bảo đây là giấy giả. Em phải về nhà với anh để giải thích cho mọi người!"

 

Nhìn vào số dư trong thẻ ngân hàng vừa tăng thêm 50 triệu tệ tiền đặt cọc, tôi vui vẻ nhận lời.

 

2

Tại biệt thự nhà họ Lục.

 

Bà nội Lục cầm kính lão, săm soi tờ giấy chứng nhận kết hôn hết lần này đến lần khác.

 

Không yên tâm, bà còn lấy kính lúp ra nhìn, thậm chí bảo mẹ Lục tìm cách xác minh xem đây là giấy chứng nhận kết hôn thật hay giả.

 

Cuối cùng, sau khi chắc chắn đây là giấy thật, bà vui sướng hét lên như một con sóc nhỏ: "Cuối cùng bà cũng được chứng kiến hai đứa kết hôn trước khi nhắm mắt, thật tốt quá, thật tốt quá!"

 

Bà nội Lục phấn khởi tặng tôi một cặp vòng ngọc tuyệt đẹp, sau đó lục lọi trong két sắt, lấy ra hơn năm mươi hộp trang sức đưa cho tôi.

 

Mẹ Lục cũng rất vui.

 

Khi mẹ tôi còn sống, hai mẹ rất thân với nhau, thế nên bây giờ bà gần như muốn dốc hết của cải để tặng tôi.

 

Quà cưới của hai vị người lớn chất đầy một cái bao tải lớn.

 

Đúng vậy, chính là cái loại bao tải có thể nhét vừa cả một người trưởng thành vào trong.

 

Chưa dừng lại ở đó, mỗi người còn đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.

 

Tôi thực sự được cưng chiều đến mức hoảng sợ.

 

Nhà tôi phá sản, vậy mà nhà họ Lục không những không để tâm, ngược lại còn đối xử với tôi tốt gấp mấy lần.

 

Khi ăn cơm, Lục Yến Châu nhìn những món ăn trên bàn, cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.

 

Vừa ăn cơm, anh vừa lẩm bẩm: "Tốt quá, thật sự quá tốt rồi! Rốt cuộc cũng không phải nhìn thấy cà rốt và dưa chuột được tỉa thành chữ 'Kết Hôn' nữa!"

 

Tôi cũng rất vui.

 

Tiền đặt cọc của Lục Yến Châu đã giúp tôi trả hết nợ nần.

 

Quà cưới và bao lì xì từ người lớn nhà họ Lục còn giúp tôi trở thành một "tiểu phú bà"!

 

Chúng tôi đã thỏa thuận trước, những món quà này đều thuộc về tôi.

 

Sau bữa ăn, hai vị người lớn bắt đầu bàn bạc về đám cưới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-pha-san-toi-ket-hon-voi-doi-thu-cua-minh/chuong-1.html.]

 

Là nhân vật chính, tôi và Lục Yến Châu cũng góp một chút ý kiến.

 

Mãi đến mười hai giờ đêm, khi chúng tôi buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi nữa, hai vị trưởng bối mới hào phóng phất tay: "Mai bàn tiếp!"

 

Vì phải chuẩn bị đám cưới, người lớn yêu cầu chúng tôi tạm thời ở lại biệt thự nhà họ Lục để tiện trao đổi.

 

Mặc dù chúng tôi chỉ là vợ chồng hợp đồng, nhưng người lớn không biết điều đó!

 

Đã diễn thì phải diễn cho trót, vậy nên chúng tôi phải ở chung phòng.

 

Sau khi tắm xong, chúng tôi bắt đầu tranh cãi về việc ngủ như thế nào.

 

"Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ ngủ trên sofa, anh không ngủ, anh muốn ngủ trên giường!" Lục Yến Châu vô lại lăn lên giường, nhắm mắt giả c  h  ế  t.

 

"Ban ngày lúc anh cầu xin tôi kết hôn, anh đâu có nói vậy! Khi đó anh bảo tôi kêu anh đi hướng đông thì anh tuyệt đối không dám đi hướng tây, bảo anh đứng thì anh không dám ngồi! Bây giờ tôi bảo anh ngủ trên sofa!"

 

Tôi tức giận muốn lôi anh xuống, nhưng anh bám chặt lấy giường không chịu nhúc nhích.

 

"Ngoài chuyện ngủ sofa, chuyện gì anh cũng nghe em." Anh kiên quyết nói.

 

"Anh phải nghe lời!"

 

Tôi kéo anh nhưng không lay chuyển được.

 

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Tiểu Yến, Đường Đường, hai đứa ngủ chưa?"

 

Nghe vậy, chúng tôi đồng loạt giật mình.

 

Tôi lập tức bật người lên giường, còn Lục Yến Châu cũng nhanh chóng vòng tay ôm lấy tôi, khiến chúng tôi ngay lập tức rơi vào tư thế ôm nhau chặt cứng.

 

Sau đó, anh bình tĩnh lên tiếng: "Sắp ngủ rồi ạ, bà nội có chuyện gì không?"

 

"Không có gì đâu." Bà nội Lục mở cửa bước vào. 

 

Nhìn thấy chúng tôi ôm nhau nằm trên giường, bà cười tươi như hoa.

 

"Bà chỉ vào đây để dọn ít đồ thôi."

 

Dưới ánh mắt ngơ ngác của chúng tôi, bà nội Lục ra lệnh cho hai vệ sĩ trong nhà khiêng cái sofa đi.

 

Tôi: …

 

Lục Yến Châu: …

 

"Ngủ đi ngủ đi, ngày mai không cần dậy sớm đâu!"

 

Bà nội Lục vừa tủm tỉm cười vừa ra khỏi phòng, miệng còn lẩm bẩm: "Đúng là vợ chồng son, ngọt ngào thật."

"Không được, mai phải hầm canh bồi bổ cho hai đứa nó mới được."

 

Sau khi bà đi, chúng tôi rơi vào ba phút im lặng dài đằng đẵng.

 

Lục Yến Châu nhìn về phía cái ghế sofa vừa bị bê đi, thở dài đầy tuyệt vọng: "Bây giờ thật sự phải ngủ chung rồi, chẳng lẽ em muốn anh nằm dưới đất sao?"

 

"Ngủ chung?" Tôi cười tủm tỉm, nâng cằm anh lên.

 

Mặt anh lập tức đỏ bừng.

 

Ngay khoảnh khắc đó, tôi giơ chân, đá thẳng xuống giường.

 

"Miễn bàn!" Tôi lạnh lùng tuyên bố.

 

Đùa à, một tỷ này chỉ đủ để làm vợ giả thôi!

 

"Em…"

 

Sàn được trải thảm dày, nên anh không bị đau, nhưng vẻ mặt cực kỳ thảm hại.

 

Lúc anh lồm cồm bò dậy, tôi đã nằm ngủ ngon lành.

 

"Được rồi được rồi, quân tử không chấp nhặt với phụ nữ!"

 

Lục Yến Châu tức tối ôm gối, tìm chỗ xa tôi nhất mà nằm xuống.

 

"Nguyễn Đường, hu hu, một ngày nào đó, anh sẽ lật mình ca vang bài ca tự do!"

 

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy giọng nói đầy ấm ức của anh.

 

Loading...