Sau Khi Người Chồng Bá Tổng Có Thuật Đọc Tâm, Tôi Phát Tài Rồi!! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-20 07:56:49
Lượt xem: 461
[FULL] Sau Khi Người Chồng Bá Tổng Có Thuật Đọc Tâm, Tôi Phát Tài Rồi!!
Tác giả: Tro Tro chăn dê
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Sau khi biết người chồng bá tổng có thuật đọc tâm, tôi bắt đầu ước nguyện.
[Uii, túi xách mới ra của hãng Chanel đẹp quá, chỉ là hơi đắt.]
[Ước gì mình có một căn biệt thự view sông.]
[Khi nào mình mới được sống cuộc sống đi bar gọi mười anh đẹp trai nhỉ?]
Bên tai vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi:
“Đừng mơ nữa, không có chuyện đó đâu.”
1
Tôi và Cố Quân Yến liên hôn gia tộc.
Hôn nhân của chúng tôi chỉ có lợi ích, hoàn toàn không có tình cảm.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Cả hai chúng tôi cũng tuân theo quy tắc của cặp vợ chồng gương mẫu trong giới.
Sống riêng biệt, không bao giờ hỏi han lịch trình của đối phương.
Tuy nhiên, điều khiến tôi hài lòng là Cố Quân Yến là một người cuồng công việc, sinh hoạt cá nhân rất sạch sẽ, không gây ra chuyện tiểu tam tiểu tứ khiến tôi đau đầu.
Tôi từng nghĩ chúng tôi sẽ cứ thế sống như nước không phạm vào lửa.
Nhưng gần đây, tôi phát hiện anh có vẻ hơi kỳ lạ.
2
Cố Quân Yến là một người rất điềm tĩnh.
Trên khuôn mặt anh lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm.
Đó là vô cảm.
Nhưng mấy ngày trước, tôi bất ngờ nhìn thấy biểu cảm hoang mang, kinh ngạc, khó nói và khó chịu cùng xuất hiện trên mặt anh .
Lúc đó là mười giờ tối, Cố Quân Yến cuồng công việc vẫn ôm máy tính xử lý công việc trên giường.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi nằm trên giường đọc mấy cuốn tiểu thuyết hợp về đêm.
[Hôn rồi hôn rồi, quả nhiên là truyện sét, mở đầu đã bạo như vậy!]
Tiếng gõ bàn phím bên tai đột nhiên dừng lại, tôi ngẩng đầu nhìn sang.
Cố Quân Yến nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
“Nãy em nói gì à?”
“Đâu có, em đang đọc báo mà.” Tôi đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Cố Quân Yến lắc đầu: “Không có gì, chắc là anh nghe nhầm thôi.”
[Còn trẻ mà đã lãng tai, chắc do chơi máy tính nhiều quá.]
Tôi thầm mắng trong lòng nhưng trên mặt lại tỏ ra dịu dàng hơn: "Có lẽ là do quá mệt rồi, bình thường nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."
Cố Quân Yến nhìn tôi với ánh mắt khó tả, ừ một tiếng rồi lặng lẽ tắt máy tính.
[Tới đi, ôm lấy anh, chiếm hữu anh, rồi hành hạ anh!]
[Á á á! Làm thế này trước đi, sau đó làm thế kia! Thật biến thái, tôi thích lắm!]
“Khụ khụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-nguoi-chong-ba-tong-co-thuat-doc-tam-toi-phat-tai-roi/chuong-1.html.]
Cố Quân Yến khẽ ho hai tiếng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Em đi ngủ sớm đi, đừng... đừng đọc báo nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu."
Tôi gật đầu đồng ý, quay lại tiếp tục thức khuya.
[Biểu cảm gì vậy, ngượng ngùng xen lẫn chút khó chịu, khó chịu lại xen lẫn chút khinh bỉ?]
[Không biết còn tưởng anh phát hiện ra mình đang đọc sét nữa chứ!]
3
Không chỉ biểu cảm trở nên phong phú hơn, tôi còn nhận thấy gần đây Cố Quân Yến đã tiến bộ rất nhiều.
A Niên kể với tôi công tử Tống Nhị mà lúc trước tôi không chịu lấy, giờ đã trở thành người đàn ông tốt nổi tiếng trong giới thượng lưu, trên buổi đấu giá còn không ngần ngại vung tiền như rác vì vợ yêu, biệt thự và trang sức tặng nhiều không đếm xuể.
Tôi liếc nhìn Cố Quân Yến đang xem báo cáo tài chính, thầm than thở:
[Ôi! Biết trước được như hôm nay, lúc đó mình thà đồng ý lấy Tống Nhị còn hơn, chắc chắn tốt hơn là giờ lấy một cục băng.]
Nghĩ đến biệt thự và trang sức đã rời xa tôi, tôi lại không ngừng thở dài.
Nhìn Cố Quân Yến im như tượng, tôi cảm thấy oán giận trong lòng càng sâu hơn.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá nóng bỏng, Cố Quân Yến quay sang: "Tâm trạng không tốt sao? Anh thấy em cứ thở dài mãi."
"Không có, chỉ là lúc mua đồ nhìn nhầm, giờ hơi hối hận thôi." Tôi nghiến răng nói.
Tôi không để ý ngón tay đang cầm bản báo cáo tài chính của anh đã hơi trắng bệch.
Cố Quân Yến nhìn tôi, muốn nói nhưng lại thôi:
"Tối nay có buổi đấu giá, em có muốn gì không, anh mang về cho."
[Hỏi hỏi hỏi, hỏi làm gì chứ, anh hỏi thì chắc chắn tôi sẽ nói không có rồi. Thật sự muốn tặng thì cứ tặng thẳng luôn đi không được sao? Còn muốn gì anh mang về, tôi muốn tất cả, anh có mang về không?]
"Em không muốn gì cả, anh biết mà, em ít ham muốn vật chất lắm." Tôi vén tóc ra sau tai, mỉm cười rất dịu dàng.
Sắc mặt Cố Quân Yến có chút kỳ lạ, khóe miệng hơi co giật: "Vậy... vậy anh đi trước đây, tối nay không cần đợi anh về ăn cơm đâu."
[Nực cười, làm như tôi từng đợi anh vậy.]
“Vâng vâng, em sẽ bảo dì phần cơm lại cho anh.”
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy anh có vẻ như đang chạy trốn.
4
Vòng tay ngọc bích, hoa tai tráng men khắc hoa, dây chuyền hồng ngọc,nhẫn mắt mèo...
Từng món trang sức được đóng gói tinh tế được mang vào lần lượt, các trợ lý bước vào một cách trật tự.
Trong thoáng chốc, tôi dường như thấy được cảnh Hoàn Hoàn hồi cung nhận thưởng.
"Dù không mua hết tất cả nhưng anh đã đấu thầu được bảy phần mười. Những món còn lại không đẹp lắm nên anh không lấy." Cố Quân Yến ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút thận trọng.
"Lần sau, lần sau anh nhất định sẽ đấu giá hết tất cả cho em."
Tôi dường như không nghe thấy lời anh, đắm chìm trong niềm vui lớn.
Cái này kết hợp với chiếc váy dài đen kia chắc chắn sẽ rất đẹp, cái kia phối với đồ Chanel, cái này kim cương quá nhiều, không phù hợp để mặc hàng ngày, để dành cho các buổi tiệc tối...
"Tống Nhị không trả giá cao bằng anh, hôm nay hắn chẳng mua được gì." Giọng Cố Quân Yến mang một chút vui mừng khó nhận ra.
"Đương nhiên rồi, Tống Nhị sao có thể so với chồng em được? Hắn còn không bằng một sợi tóc của anh."
Tôi thậm chí không ngẩng mặt lên, khen ngợi qua loa.
Đêm đó, tôi hiếm hoi hợp tác “vui vẻ” với anh nhiều hơn một chút.
Đến lúc quá mệt mỏi, trong lúc mơ màng sắp ngủ, đầu óc tôi bỗng lập tức trở nên tỉnh táo.
Không đúng, sao Cố Quân Yến đột nhiên mang về cho tôi nhiều đồ đấu giá như vậy? Trước đây anh thường lười chọn lựa, chỉ đưa thẻ cho tôi thôi mà.