Sau khi nghe thấy tiếng lòng của trúc mã kiêu ngạo - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-03-01 14:05:23
Lượt xem: 154

Tài sản này vốn chính là của cô ta, nguyên chủ chiếm đoạt cuộc sống thuộc về người khác, vậy thì tôi sẽ trả lại toàn bộ cho cô ta.

Tôi chỉ muốn để cho cô ta biết, tôi không muốn làm đối thủ của cô ta.

“Không cần phải giả làm người tốt,” Tô Mộc Dao xông tới, hung ác mà bóp chặt cổ của tôi, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi là con gái ruột của nhà họ Tô, tất cả mọi thứ của nhà họ Tô đều là của tôi, cô chỉ là đồ giả người khác sinh, chỉ là đồ ăn trộm, tôi còn phải được cô đồng ý hay sao?”

“Nói đi, cô rốt cuộc đã chơi âm mưu gì, muốn hại tôi thế nào?”

“Cô rõ ràng đã đặt ngọc phỉ thuý ở dưới gối để vu hãm tôi, hiện giờ ngọc phỉ thuý ở đâu rồi?”

Khuôn mặt của Tô Mộc Dao vặn vẹo, chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t tôi.

“Thả, tôi, ra!” Tôi cố gắng kêu lên, âm thanh khàn khàn thoát ra từ trong cổ họng.

Một cái tát đánh tới vang lên một tiếng, Tô Mộc Dao bị đánh thật mạnh.

Tôi không quan tâm là ai đánh cô ta, cố gắng liều mạng mà hít thở.

Vài giây sau, tôi nhìn về phía người đánh Tô Mộc Dao.

Tôi kinh ngạc

Không ngờ là hắn.

10.

Tôi đã nghĩ người đó là Phó Ngạn Húc.

Tô Mộc Dao che khuôn mặt sưng đỏ lại, vô cùng giận dữ mà trợn mắt nhìn anh trai Tô Dụ:

“Anh đánh em sao?”

“Em chính là em gái ruột của anh.”

Phó Ngạn Húc ở bên cạnh vừa xông tới chậm rãi buông tay đang ở giữa không trung.

Đôi mắt đen nhánh của hắn b.ắ.n về phía Tô Dụ, hình như có một loại cảm giác ghen tuông bốc lên.

“Hắn đối xử với em rất tốt.” Phó Ngạn Húc hất hàm, âm dương quái khí với tôi: “Vì em mà động thủ, đánh em gái ruột của mình.”

Tôi hừ lạnh mắng lại: “Vậy sao anh không tới giúp em?”

“Em không thấy anh đây xông tới rồi mà bị hắn giành trước hay sao?” Phó Ngạn Húc bị ta mắng mà bực bội, “Tôi đứng ở xa.”

Thật ra, tôi cũng không ngờ là anh trai sẽ đánh Tô Mộc Dao

Tính tình của Tô Dụ rất là tốt, dịu dàng nho nhã, kiếp trước cho dù tôi châm ngòi khiến cho hắn vô cùng ghét bỏ Tô Mộc Dao, hắn cũng chưa bao giờ đánh cô ta.

“Đủ rồi.” Tô Dục đi tới nắm tay tôi, “Em làm ầm ĩ như thế chỉ đơn giản là sợ Tang Nhiễm đoạt mất vị trí tiểu thư của em phải không?”

“Nếu thế, kể từ hôm nay Tang Nhiễm làm người phụ nữ của anh, là chị dâu của em, về sau còn dám kiêu căng gây sự với cô ấy chính là gây sự với anh.”

“Cái gì?”

11.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-nghe-thay-tieng-long-cua-truc-ma-kieu-ngao/chuong-4.html.]

Tôi khiếp sợ, mà bố mẹ Tô cũng khiếp sợ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Con đang nói đùa cái gì thế, Tang Nhiễm chính là em gái con.”

“Con không đùa,” Tô Dụ thâm tình lưu luyến chăm chú nhìn tôi, “Cô ấy lại không phải là em gái ruột của con, huống chi, con vốn thích Tang Nhiễm.”

Giọng Tô Dụ hỏi tôi, trịnh trọng lại nghiêm túc:

“Tang Nhiễm, em có đồng ý gả cho anh, để anh bảo vệ em không?”

12.

Tôi ngơ ngẩn.

Khó trách, kiếm trước hắn luôn luôn yêu chiều nguyên chủ, những thủ đoạn bỉ ổi của nguyên chủ, cho dù hắn đều rõ ràng, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở, hoá ra là thích cô ta.

Còn chưa đợi tôi trả lời, Phó Ngạn Húc đột nhiên đẩy Tô Dụ ra, kéo tôi đến phía sau hắn.

“Họ Tô kia, anh có xấu hổ hay không? Mơ ước em gái của chính mình, tâm tư của anh quá xấu xa!”

Đôi tay của Tô Dụ nắm chặt: “Đây là chuyện nhà của tôi, liên quan gì tới một người ngoài như cậu?”

“Người ngoài ư? Tôi cũng không phải là người ngoài.” Phó Ngạn Húc tuyên thệ quyền chủ động, nâng mặt tôi lên, hôn lên trán tôi.

Hắn khiêu khích nói với Tô Dụ:

“Chắc là anh đã quên, hôm nay Tang Nhiễm vừa mới tỏ tình với tôi, theo lý tôi còn nên gọi anh một tiếng anh vợ.”

“Phó Ngạn Húc, cậu dám lợi dụng em gái tôi à! Cậu thật sự cho rằng tôi không dám đắc tội Phó gia nhà cậu sao?”

Nắm tay của Tô Dụ tức đến run rẩy, ánh mắt xuyên thấu, giận dữ mà nhìn Phó Ngạn Húc.

“Bản thân anh cũng nói là em gái, sinh ra tâm tư không nên có với em gái của mình thì thôi đi, còn chen chân vào giữa tình cảm của chúng tôi, anh thật sự là nam tiểu tam không biết xấu hổ.”

“Nam tiểu tam ư?” Sắc mặt của Tô Dụ trắng bệch: “Cậu chỉ là một nhị thế tổ bất cần đời, dựa vào cái gì mà nghĩ rằng Tang Nhiễm sẽ chọn cậu?”

“Vì cái gì ư?”

Phó Ngạn Húc cười cười:

“Bởi vì người mà Tang Nhiễm yêu là tôi!”

Tô Dụ không thèm để ý tới Phó Ngạn Húc, nghiêm túc hỏi tôi:

“Tang Nhiễm, em chọn đi, là chọn anh hay là đồ ăn chơi trác táng Phó Ngạn Húc này?”

13.

Phó Ngạn Húc tới gần tôi, ngón tay thon dài dừng lại bên hồng tôi, nhẹ giọng nhắc nhở bên tai tôi:

“Em không muốn ở lại nơi có một đống chuyện linh tinh như Tô gia chứ?”

“Đi theo anh đây, từ sau em chính là thiếu phu nhân của Phó gia, sau này Giang Thị không có ai dám đắc tội em.”

“Thèm quan tâm đến thiên kim thật giả làm gì, em chính là bảo bối mà Phó gia nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.”

“Tang Nhiễm” Tô Dụ tiến lên một bước vươn tay với tôi, “Đừng hồ đồ, từ nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau, không ai yêu em nhiều bằng anh trai, em biết phải chọn thế nào đúng không?

Loading...