Sau Khi Làm Một Cô Em Chồng Mặc Kệ Sự Đời Tôi Sống Thoải Mái Muốn Chết
- Cập nhật
- 4 tháng trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Tác giả
- 末末
- Thể loại
- Trọng SinhKhông CPVả MặtHiện ĐạiĐoản VănTrả Thù
- Team
- Clitus đang chạy deadline
- Lượt xem
- 8,859
- Yêu thích
- 1
- Lượt theo dõi
- 28
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
[ZHIHU] Sau khi làm một cô em chồng mặc kệ sự đời tôi sống thoải mái muốn chết
@末末
Edit: Meo - moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe
Giới thiệu:
Công ty cho nghỉ phép, tôi bèn đưa bố mẹ đến Vân Nam du lịch.
Vừa đến khách sạn, đặt được cái vali xuống thì thấy bà chị dâu tôi đăng tus.
Chị ta đăng mấy bức ảnh thằng cháu tôi mặt lấm lem, kèm dòng chữ: Người bên nội chết hết rồi hay sao ấy! Có đứa cháu cũng không ai trông!
Bố mẹ tôi đọc được, không dám ở lại nữa, lập tức sắp đồ quay về.
Tôi khuyên thế nào cũng không nghe, đành phải nuốt cục tức vào trong về nhà với bố mẹ.
Vừa về đến nhà, tôi bực mình, mắng bà chị dâu. Đương nhiên chị ta cũng không chịu nhường, chúng tao lao vào đánh nhau.
Bố mẹ kéo tôi lại, bà chị dâu nhân cơ hội chạy vào bếp lấy chảo dầu đang sôi ra, đột ngột hất lên người tôi!
Sau khi tôi được đưa vào bệnh viện, bố mẹ thấy tiền viện phí đắt quá nên từ bỏ việc chữa trị cho tôi.
Tôi chết trong nỗi đau bỏng rát.
Cả nhà thông báo với bên ngoài rằng tôi chẳng may chếc bỏng trong lúc nấu cơm, vội đưa tôi đi thiêu, ngay cả một mảnh đất chôn cất cũng không nỡ bỏ tiền ra mua, rải quách tro cốt của tôi xuống vách núi.
Sau đó bố mẹ nhanh chóng chuyển nhượng căn nhà của tôi sang tên anh tôi.
Tôi vì bảo vệ bố mẹ mà làm cô hồn dã quỷ, mà bố mẹ tôi không những không đau lòng mà còn giao nhà của tôi cho anh chị, ha ha ha, trên đời này còn có ai ngu ngốc hơn tôi không?
Cũng may trời cao có mắt, tôi được trời cho sống lại.
Vừa mở mắt ra, tôi trở về cái ngày mà bố mẹ ầm ĩ đòi về nhà.
Mẹ tôi lau nước mắt: “Bé San, hay là chúng ta về nhà đi, chứ không biết chị dâu con còn tức đến nước nào..”
Tôi móc điện thoại ra, đặt ngay hai vé tàu cao tốc: “Vâng, bố, mẹ, bây giờ con đưa bố mẹ ra ga ngay đây, bố mẹ tự về nhé.”