SAU KHI KẾT HÔN VỚI NGƯỜI MÙ - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-06-12 19:34:45
Lượt xem: 12,382
"Khương Khương."
Người đàn ông đã đứng trước mặt tôi rồi.
Ngước xuống nhìn tôi.
"Kêu tôi làm gì?"
Tôi không dám nhìn vào mắt anh, sợ tiếp theo anh sẽ ném tôi lên giường...
Thật đáng sợ!
"Đừng lừa anh."
Tôi cứ lừa anh đấy!
Ông nội anh!
Ôn Thời Tứ!
"Sao có thể vậy được, chồng.” Tôi đẩy bờ vai quá gần của anh, "Thực sự là có việc, em ra ngoài hai ngày thôi.”
"Được"
Ôn Thế Tứ đồng ý.
Dứt khoát như vậy?
Tôi trừng to đôi mắt.
[Ha ha, chắc chắn vợ sẽ càng yêu mình, mình thực bao dung.]
Được rồi.
Anh thắng rồi.
Tôi lập tức kéo vali vừa lăn vừa bò ra khỏi nhà.
4
"Ba! Mở cửa đi!"
Thật là một trò đùa lớn!
Ba tôi đã đổi mật khẩu cửa nhà.
Ngay cả nhà của mình cũng không thể vào được.
Tôi cũng không thể gọi được cho bạn thân.
Càng đừng nói tới họ hàng bảy cô tám dì gì đó.
Từng người một đều coi thường tôi.
Ngay khi nghe tin công ty chúng tôi phá sản, lập tức chặn chúng tôi.
Được lắm.
Lần này hoàn toàn không có hy vọng.
Tôi kéo vali.
Mặc kệ hình tượng, tôi ngồi trên lề đường.
Đói quá.
Đặt một hộp cơm đi.
"Điện thoại đâu…"
Tôi tìm kiếm hồi lâu.
Tiêu rồi!
Sét đánh ngang tai!
Tôi không mang điện thoại theo!
Ồh ha.
Lần này thực sự phải đi lang thang rồi.
Tôi không dám về nhà họ Ôn.
Đó là hang sói!
Sớm muộn gì cũng sẽ bị Ôn Thời Tứ ăn tươi nuốt sống!
Tôi muốn giữ sự trong sạch của mình cho bạn trai tương lai của tôi!
Một chú chó vẫy cái đuôi đi ngang qua rôi, trong miệng còn ngậm một cái túi nhựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-ket-hon-voi-nguoi-mu/chuong-04.html.]
Trong túi nhựa hình như có bánh mì.
Có lẽ là người tốt bụng nào đó bố thí.
Tôi đột nhiên nhanh trí.
Hét lên một tiếng.
"Đứng lại!"
Con chó con quay đầu lại nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước như muốn hỏi có chuyện gì không?
Nhìn ánh mắt nó, tôi chợt cảm thấy chột dạ.
"Cái... cái này..."
Mười giây sau.
Tô ăn một nửa bánh mì và con ch.ó nhỏ đang ăn nửa còn lại trong lòng n.g.ự.c tôi.
Thật chán nản.
Bây giờ tôi chỉ có thể tranh giành thức ăn với con chó.
Ôn Thế Tứ!
Đều do anh hại!
Ba tôi không cần tôi nữa!
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
Con chó l.i.ế.m tôi một cái như để an ủi tôi.
"Bẩn quá đi! Tránh xa ra!"
Tôi đẩy nó đi.
Con chó nhỏ lại quay trở lại trong n.g.ự.c tôi.
Được rồi.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay.
* Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
5
Thiên kim nghèo khổ lưu lạc đầu đường.
Đi làm công?
Không thể nào đi làm công được.
Còn không bằng bị bắt về.
Ở đó có cơm để ăn.
Nói chuyện nghe êm tai.
Đói cả ngày.
Tôi ngoan ngoãn hơn rồi.
Tôi đi tìm một quán bar làm phục vụ.
Con chó con tung tăng đi theo sau lưng tôi.
"Nghe nói chưa? Vợ mới cưới của Ôn Thời Tứ đã bỏ trốn!"
"Tôi biết, tôi biết? Ôn Thời Tứ sắc mặt đen như đế giày."
"Nhà họ Ôn tốt như vậy, vì sao muốn chạy trốn? Tôi không thể hiểu được trong lòng cô gái này đang nghĩ gì."
"Ai biết được, nhưng nhìn vẻ mặt của Ôn Thời Tứ, tôi đoán nếu bị bắt được thì anh ta sẽ bị trói người ở trong nhà.”
Tôi rùng mình.
Tại thời điểm này.
Một người trông hơi quen mắt bước vào cửa, dùng điện thoại di động hỏi: "Anh có nhìn thấy cô gái này không?"
!?
Người nhà họ Ôn!
Tôi ngay lập tức không bưng rượu nữa.
Quay người muốn chạy.