Sau khi đứa bắt nạt tôi được tuyển thẳng, tôi quyết định buông xuôi - Chương 13-14
Cập nhật lúc: 2024-08-11 00:02:44
Lượt xem: 263
13
Tạ Tương Lê ngồi xổm với tôi ở góc tường ngoài lớp, nghe tôi giải thích về cách giải bài toán. Mặc cho giáo viên chủ nhiệm liên tục gọi vào lớp ngồi, cậu ấy vẫn mặt lạnh từ chối: "Không cần."
Đào Hố Không Lấp team
Rồi cậu ấy thêm một câu đầy mỉa mai: "Lục Thiêm Thiêm ngồi xổm được, em cũng có thể."
Thầy chủ nhiệm tức đến nỗi mặt mày đỏ gay.
Gần hết giờ học, tôi giải thích xong bài toán, trước khi đi Tạ Tương Lê xin số tôi:
"Không lâu nữa sẽ có kỳ thi liên trường, chúng ta có thể trao đổi bài vở."
Tôi viết số điện thoại cho cậu ấy, Tạ Tương Lê cẩn thận lưu lại, rồi hỏi tôi đầy ẩn ý: "Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu không ưa cậu lắm nhỉ?"
Tôi ngạc nhiên: "Rõ vậy sao?"
Cậu ấy không trả lời, nở nụ cười: "Tôi hiểu rồi."
"Hả?"
"Không có gì, hẹn gặp lại."
Lúc đó tôi chưa hiểu ý của Tạ Tương Lê.
Nhưng hai tuần sau, khi gặp lại cậu ấy trong hội trường lớn, tôi mới hiểu "hẹn gặp lại" là gì.
Trường trọng điểm trong thành phố có bảy trường.
Mỗi năm đều tổ chức một kỳ thi liên trường. Trước kỳ thi, để khích lệ tinh thần, mỗi trường sẽ chọn ra 100 học sinh đứng đầu để tham dự buổi hội thảo. Năm nay, hội thảo được tổ chức tại trường chúng tôi.
Mỗi trường còn cử ra một đại diện xuất sắc để phát biểu, trường trung học số Ba cử Tạ Tương Lê.
Còn trường chúng tôi...
Tôi nhìn thầy giám thị bụng phệ cố gắng chải tóc hai bên lên đỉnh đầu, mặt không cảm xúc nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-dua-bat-nat-toi-duoc-tuyen-thang-toi-quyet-dinh-buong-xuoi/chuong-13-14.html.]
"Đại diện lên phát biểu? Các thầy chưa hề hỏi ý kiến em trước."
14
Thầy giám thị đầu hói lảng tránh, ấp úng nói:
"Gần đây nhiều việc quá thầy quên mất, em thông cảm nhé. Vả lại, chỉ cần lên chia sẻ kinh nghiệm học tập thôi, rất dễ với em mà."
Tôi khoanh tay, liếc thấy thầy giám thị đang len lén nhìn, lòng bỗng sáng tỏ.
Có lẽ người được chọn ban đầu là Phương Ti Vũ, nhưng do scandal gian lận nên không phù hợp đại diện trường lên phát biểu nữa nên mới kêu tôi lấp chỗ trống.
Tôi không chớp mắt từ chối: "Không đi."
Thầy giám thị không kiên nhẫn nhìn tôi:
"Đừng bướng bỉnh như trẻ con vậy, chuyện của em thầy chủ nhiệm đã kể với tôi rồi, so với danh dự nhà trường, việc đó không đáng kể. Lần này phát biểu cũng mang lại vinh dự cho em, em biết bao nhiêu người muốn cơ hội này không?"
"Em không biết, nếu vậy thì để mấy người đó làm đi."
Thầy giám thị nghẹn lời, ánh mắt càng thêm không hài lòng:
"Tôi bảo em đi thì em phải đi, vì danh dự nhà trường là bổn phận của em, đừng có mà không biết điều."
Nói xong, thầy ta không đợi tôi trả lời, nhận cuộc gọi rồi rời đi, trước khi đi còn nhìn tôi đầy cảnh cáo.
Ánh mắt như khẳng định tôi không dám từ chối.
Không sao cả, tôi lập tức rời hội trường, tìm chỗ mát chơi game.
Nửa giờ sau, một nam sinh trường tôi hớt hải tìm tôi:
"Lục Thiêm Thiêm, giáo viên đang tìm cậu khắp nơi đấy, mau về đi."