Sau Khi Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Hắc Hoá - 03

Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:03:43
Lượt xem: 252

Chương 5:

“Ninh tổng, để em đút cho anh được không?”

Vì thế, khi tôi đẩy cửa đi vào đã thấy được cảnh tượng như vậy.

Một nữ sinh xinh đẹp ngồi bên cạnh Ninh Úc, tay bưng ly rượu, cả người gần như muốn dán lên người Ninh Úc.

Mà ngón áp út của Ninh Úc thì rỗng tuếch.

Tôi rất tỉnh táo nhìn lướt qua căn phòng.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên im bặt, một đám người vốn ngã trái ngã phải cũng lặng lẽ ngồi ngay ngắn trở lại.

Không biết là ai mở miệng trước: “Chào… chào chị dâu.”

Thế là tiếp sau, cả phòng ngồi nghiêm chỉnh, đồng thanh hô lên: “Chào chị dâu!”

Toi giẫm lên giày cao gót chậm rãi đi qua.

Tiếng nhạc cũng đã ngừng hẳn, trong phòng yên tĩnh tới mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.

Tôi dừng lại bên cạnh Ninh Úc, liếc mắt cười với bọn họ: “Sau này không cần gọi chị dâu nữa.”

Nụ cười quen thuộc trên mặt Ninh Úc biến mất, vẻ mặt hắn lạnh xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi: 

“Cố Ánh Lê, cô có ý gì?”

Tôi tỉnh táo tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đặt trước mặt hắn, rồi lại rũ mắt, không nhìn hắn, chỉ dịu giọng nói: 

“Không có ý gì, nhẫn này trả lại cho anh.”

Trong phòng bao vô cùng yên tĩnh, tôi tuyên bố quan hệ giữa hai chúng tôi:

“Ninh Úc, ly hôn đi, chúng ta ly hôn trong hòa bình.”

Nói xong, tôi không nhìn vẻ mặt Ninh Úc mà trực tiếp xoay người rời đi.

Về tới nhà, tôi bắt đầu lặng lẽ thu dọn hành lý.

Chẳng lâu sau, chỗ cửa truyền tới tiếng mở cửa.

Ninh Úc trước nay vẫn chỉn chu hiện tại lại xốc xếch rối loạn, hơi thở dồn dập bước nhanh tới trước mặt tôi.

Hắn dùng sức nắm chặt lấy bàn tay còn đang thu dọn đồ đạc của tôi.

Tôi rũ mắt không nhìn hắn. Đáy mắt Ninh Úc như kết băng: “Cô định đi đâu? Đi tìm A Thanh của cô sao?”

Tôi hơi nâng mí mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy sao?”

Giữa hàng mày hắn như nhiễm nét bực dọc, nhưng trong giọng nói lại cất giấu tủi thân xen lẫn hoảng loạn chính hắn cũng không phát hiện ra: 

“Cho nên cô thật sự coi tôi là thế thân của hắn, hiện tại chơi chán rồi liền không cần tôi nữa?”

“Vì một người như vậy mà Cố đại tiểu thư là cô chẳng cần tới cả kiêu ngạo của bản thân nữa sao?”

“Cô đi đi, dù sao tôi cũng sẽ không giữ cô lại.”

Tôi tức tới muốn bật cười, mới vừa định mở miệng… Dì Lưu nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh đã mở miệng trước.

Dường như dì ấy cảm thấy rất khó hiểu, đã đứng nghe chúng tôi nói chuyện một lúc lâu nhưng trong mắt dì ấy vẫn đầy vẻ mê man.

Dì Lưu suy nghĩ một hồi, cố gắng làm rõ tình huống, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: 

“Chờ đã tiên sinh, A Khinh chính là ngài mà, phu nhân mà không tìm ngài thì còn có thể tìm ai được nữa?”

Tiếng nói vừa dứt, toàn trường tĩnh lặng.

Chẳng biết qua bao lâu, Ninh Úc chậm rãi buông lỏng cổ tay tôi ra, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Cảm giác nôn nóng phiền não quanh người như giảm đi một chút. Hắn nhìn tôi, trong mắt như có tia sáng dần rực rỡ lên: 

“Người đêm đó cô gọi… là tôi?”

Lưng hắn thẳng tắp, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tựa như chỉ cần tôi chịu gật đầu thừa nhận, hắn có thể thu hồi tất cả gai nhọn trên người.

Nhưng tôi chỉ cười lạnh một tiếng: “Không phải Ninh tổng đã nói, anh ngán tôi từ lâu rồi sao? Có phải hay không khác nhau chỗ nào đâu?”

Tôi nhét rương hành lý vào trong tay hắn, đưa ra thông điệp cuối cùng: 

“A, đúng rồi, thu dọn hành lý cho anh xong rồi đấy, căn nhà này đứng tên tôi, mời anh ra ngoài!”

Đúng thế, không sai.

Trước đây khi tôi và Ninh Úc mới kết hôn, hắn đã chuyển một nửa tài sản của hắn sang tên tôi, kể cả căn nhà này.

Lúc đó hắn nói, nếu sau này chúng tôi có cãi nhau thì cũng là hắn phải ra bên ngoài ngủ chứ không phải là tôi phải bỏ nhà ra đi.

Không nghĩ tới, chúng tôi lại có một ngày như vậy thật.

Chương 6:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-cuu-vot-nhan-vat-phan-dien-hac-hoa/03.html.]

Bởi vì hiện tại nam phụ trong truyện xuất hiện vấn đề, tôi vốn định tới chỗ nam nữ chính xem thử tình huống.

Cho nên khi nữ chính Thư Ngữ muốn mời tôi tới nhà hàng sang trọng ăn cơm, tôi trực tiếp đồng ý.

Sau khi đến nhà hàng tôi mới phát hiện Tiêu Thanh cũng có ở đây, không chỉ có vậy, ngay cả Ninh Úc đã mấy ngày không gặp cũng ngồi bên cạnh.

Khi tôi đi vào, Ninh Úc vốn đang ngồi lười biếng trên ghế bỗng ngay ngắn nghiêm chỉnh hẳn.

Mà Thư Ngữ ở bên cạnh thì đang cầm một cái hộp quà rất đẹp, vươn tay muốn đưa cho Ninh Úc.

Hắn không nhận mà đứng lên, kéo ghế ngồi cách xa Thư Ngữ một chút.

Vẻ mặt hắn có chút hoảng loạn không dễ phát hiện ra, hệt như đang vội vàng rũ sạch quan hệ: 

“Tôi tới tìm cô ấy để lấy đồ, không phải…”

Thư Ngữ chưa nhận ra sự khác thường của hắn, trực tiếp nhào tới ôm tôi: “Ánh Lê, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau ngồi đi!”

Tôi thuận theo ý ngồi xuống bên cạnh Thư Ngữ.

Mới vừa ngồi xuống, Tiêu Thanh đã vươn tay qua đưa một phần văn kiện cho tôi. Tôi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Ninh Úc đã giật tập văn kiện mất.

Ninh Úc như con mèo xù lông, cả người tiến vào trạng thái báo động, hàng mày sắc bén công kích Tiêu Thanh: “Anh định làm gì!”

Thư Ngữ: “?”

Tiêu Thanh: “?”

Tiêu Thanh hơi ngây ra một lát rồi mới tiếp lời: “Đây là toàn bộ tư liệu về đối thủ của Cố thị...”

Ninh Úc: “À.”

Ninh Úc lại ngồi xuống bên cạnh nhìn chúng tôi: “Mọi người tiếp tục nói chuyện đi.”

Thư Ngữ lặng lẽ thì thầm với tôi: “Ánh Lê, hôm nay anh chàng nhà cậu uống nhầm thuốc rồi à?”

Tôi cũng nhỏ giọng nói: “Ừ, hắn có vấn đề, định ly hôn rồi.”

Thư Ngữ trợn tròn mắt: “Cái gì, CP tôi ship sắp BE rồi?! Không phải đâu, hai người ly hôn rồi, vậy tôi phải ship ai bây giờ? Hắn đã làm sai chuyện gì sao?”

Đáng tiếc, tôi không thể giải thích với cô ấy rằng Ninh Úc bây giờ không phải Ninh Úc ban đầu nữa.

Tôi chỉ có thể qua loa cho xong chuyện.

Ăn xong một bữa cơm, tôi tạm biệt Thư Ngữ và Tiêu Thanh, đứng dậy rời đi.

Ninh Úc đuổi theo, gọi tôi lại.

Tôi yên lặng nhìn hắn không nói gì.

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, giọng nói khàn đến mức khó nghe:

“Tôi đã tìm thấy chiếc nhẫn rồi...”

Hắn thả lỏng bàn tay vẫn đang siết chặt ra, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi có hai chiếc nhẫn trơn lặng lẽ nằm ở đó.

Thấy tôi không nói lời nào, hắn hoảng đến mức không kiềm chế được, lại nâng tay tôi lên, cầm lấy chiếc nhẫn muốn đeo lại vào cho tôi.

Tôi né tránh, còn nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh hỏi:

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Hắn hạ giọng, trong giọng nói mang theo chút run rẩy khó có thể phát hiện:

“Lúc trước tôi nói sai rồi, tôi không nên nói như vậy, là tôi khốn nạn...”

Giọng hắn mang theo chút cầu xin, nhẹ nhàng dỗ dành:

“Đeo nhẫn lại vào được không?”

“Không được.” Tôi cười với hắn: “Chiếc nhẫn bẩn rồi, tôi không thích.”

Nói xong, tôi lách qua hắn định rời đi.

Hắn vội vàng nắm lấy cổ tay tôi, lại lấy chiếc hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo mà Thư Ngữ đưa cho hắn lúc nãy tới, mở ra ngay trước mặt tôi.

Là một viên đá quý màu lam lấp lánh.

Tôi nhớ ra, lúc trước tôi đã từng thuận miệng khen viên đá quý này đẹp.

Chắc là Ninh Úc nghe được cho nên mới nhờ Thư Ngữ đi đấu giá giúp.

Tôi nhìn viên đá quý, không khỏi nghĩ.

Ninh Úc trong nguyên tác là như thế nào?

Không có ai yêu hắn.

Hắn lập dị, cố chấp, từ nhỏ đã bị người ta gọi là sao chổi, bị cha mẹ bỏ rơi, bị cả thế giới bỏ rơi.

Trong sách nói hắn yêu nữ chính, chẳng qua là vì nữ chính từng cho hắn chút đồ ăn.

Chỉ vì chút ấm áp đó mà hắn cố chấp níu chặt lấy không chịu buông tay.

Sau đó thành công hắc hóa, cậu bé đáng thương trầm mặc lập dị năm đó trở thành nhân vật phản diện bất cần đời, tâm trạng thất thường.

Loading...