Sau Khi Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Hắc Hoá - 01

Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:03:07
Lượt xem: 266

 

Sau khi bị tai nạn xe, nam phụ được tôi nuôi lớn lại lần nữa bị thiết lập thành nhân vật phản diện tàn nhẫn trong nguyên cốt truyện.

Vào lúc này, chúng tôi đã kết hôn được năm năm.

Hôm qua anh ấy còn đang nói: “Anh chỉ thích ăn cơm thừa của phu nhân.”

Bây giờ lại nhìn tôi với ánh mắt hờ hững giễu cợt, tình cảm nóng bỏng trong mắt đã tiêu tán hết.

“Đây không phải kẻ đeo bám của ai đó sao, thế nào? Hiện tại lại muốn đổi sang bò lên giường tôi?”

Chương 1:

Xuyên thành nữ phụ bia đỡ đạn trong truyện ngọt sủng, hệ thống muốn tôi ngáng chân nam nữ chính.

Nhưng tôi không.

Đồng thời, tôi còn tìm tới nam nhị trẻ tuổi, cố gắng chấn chỉnh tư tưởng cho anh ấy, phòng ngừa sau khi lớn lên anh ấy sẽ hắc hóa.

Tôi còn phải tẩy não anh ấy mỗi ngày: “Có thấy hai người kia không? Bọn họ là một cặp đó, chúng ta tuyệt đối không thể hủy CP!”

Vì thế, Ninh Úc nghe lời không đi phá CP, nhưng lại nhiệt liệt theo đuổi tôi.

Cho tới bây giờ, tôi và Ninh Úc đã kết hôn được 5 năm rồi.

Cho nên, sau khi nghe thấy tin Ninh Úc gặp tai nạn, tôi vội vàng bỏ lại tất cả công việc trong tay, chạy tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Ninh Úc mặc đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng nhưng trên người lại không có vẻ bệnh tật yếu ớt, ngược lại khí thế quanh thân càng thêm hung hiểm hơn.

Tôi đi vào đặt bát canh đã hầm sẵn xuống, vừa ngẩng đầu lên đã đụng ngay tầm mắt anh ấy.

Anh ấy nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.

Tôi hơi khựng lại, còn tưởng anh ấy thấy khó chịu chỗ nào, vì thế tôi hôn nhẹ lên gương mặt anh ấy, lại vươn tay sờ thử trán anh ấy, lo lắng hỏi: 

“Có thấy đỡ hơn chút nào không? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Dường như Ninh Úc còn chưa kịp phản ứng lại, hơi nhướng mày nhìn về phía tôi, như đang suy tư điều gì.  

 

Qua vài giây, cuối cùng anh ấy cũng mở miệng: “Cố Ánh Lê?”

Trong lòng tôi hơi nghi ngờ, nhưng vẫn lấy canh mình đã hầm sẵn ra, vừa đáp lại anh ấy vừa múc một thìa canh đưa tới bên miệng anh ấy: 

“Ừm ừm, nếm thử xem canh này có ngon không? Em đặc biệt hầm cho anh đó.”

Anh ấy không há miệng.

Chúng tôi cứ ngồi yên giằng co như vậy thật lâu.

Dường như cuối cùng Ninh Úc cũng bừng tỉnh, anh ấy không quan tâm tới muỗng canh kia mà nhìn tôi chằm chằm, sau đó bỗng cười rất lưu manh.

“Đây không phải l.i.ế.m cẩu của ai đó sao? Sao vậy? Hiện tại lại đổi sang bò lên giường của tôi?”

“Không đi tìm Tiêu Thanh mà đến chỗ tôi đây làm gì?”

“Choang ---”

Cái bát tôi cầm trong tay rơi xuống đất, canh cũng đổ ra đầy trên đất.

Tôi đứng dậy, ngơ ngác chớp chớp mắt.

Tiêu Thanh…

Là nam chính trong bộ truyện ngọt sủng này.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Úc. Anh ấy hơi nhướng mày, vẫn giữ nụ cười lưu manh như trước.

Không đúng… Đây không phải Ninh Úc.

Đây vốn không phải Ninh Úc tôi nuôi từ nhỏ tới lớn, anh ấy vốn nên là một người trầm ổn đáng tin lại dịu dàng.

Ninh Úc tuyệt đối sẽ không bày ra vẻ mặt như thế này.

Trong khoảnh khắc, tôi như nhớ tới miêu tả trong nguyên tác.

Trong nguyên tác, Ninh Úc là nam phụ, sau khi lớn lên đã hắc hóa hoàn toàn, là nhân vật phản diện khủng nhất của bộ truyện.

Hắn bất cần đời, thủ đoạn tàn nhẫn, duy chỉ giữ lại một chút dịu dàng với nữ chính.

Mà trong nguyên tác, tôi được miêu tả như thế nào đâu?

Là một người con gái ngu ngốc hám giàu, mến mộ Tiêu Thanh, một lòng muốn lên chức, càng ngáng chân nữ chính không ít lần.

Đương nhiên kết cục của tôi cũng chẳng tốt đi đâu được, cuối cùng bị Ninh Úc đã hắc hóa dằn vặt bức điên.

Mà hiện tại, người chồng vốn làm bạn với tôi năm năm đã không còn ký ức lúc chúng tôi bên nhau, ánh mắt nhìn tôi chỉ còn xa cách châm chọc.

Vẻ mặt tôi dần dần nguội lạnh.

Hiện tại tôi cũng không cần tiếp tục ở lại đây thêm nữa, tôi cầm túi xách lên, định rời đi.

Ngừng một chút, nhìn Ninh Úc giống hệt nguyên tác, tôi cười cười, ôm mục đích muốn làm hắn ghê tởm mà mở miệng: 

“Chuyện này chẳng phải là do Ninh tổng sao? Nếu không có ngài đồng ý, tôi đã không thể bò lên giường của ngài được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-cuu-vot-nhan-vat-phan-dien-hac-hoa/01.html.]

Sau khi nói xong, tôi xoay người rời đi. Nhưng mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng cái bát bị đập thẳng lên tường.

Tôi vô thức quay đầu, trong vô số mảnh kính vỡ b.ắ.n ra có hai mảnh thật nhỏ bay xẹt qua gương mặt tôi.

Chương 2:

Máu tươi ấm áp chậm rãi tràn ra, bước chân tôi hơi khựng lại, cuối cùng cũng có nhận thức rõ ràng tới mức không thể rõ ràng hơn.

Người trước mắt, đã không còn là người chồng vẫn luôn yêu thương tôi nữa rồi.

Tôi lau qua loa vết m.á.u trên mặt, cuối cùng không nói lấy một câu, bước ra khỏi phòng bệnh.

Tiếp theo, tôi thấy được trợ lý của Ninh Úc đứng ngoài cửa, dáng vẻ như tận thế tới.

Anh ta run rẩy mở miệng: “Phu nhân… Mặt ngài bị sao vậy… Ninh tổng anh ấy…”

Tôi cười như không cười mà liếc anh ta một cái: “Anh có thể vào xem.”

Trợ lý Trương nghe lời tiến vào. Sau khi nhìn thấy sàn nhà đầy mảnh vụn thủy tinh, anh ta la lên: 

“Ninh tổng anh… mới vừa rồi anh nổi giận với phu nhân?!”

Trong phòng bệnh, Ninh Úc nhìn người trợ lý đã theo mình rất nhiều năm, hơi mất kiên nhẫn đáp lại: 

“Kêu gào cái gì? Chẳng qua chỉ là chơi chơi thôi, có phải không có cô ta tôi không sống nổi đâu?”

Cuối cùng trợ lý cũng tìm về được một chút lý trí: “Không phải đâu… Ngài… ngài đang hờn dỗi thôi đúng không? Tôi lập tức đi mời phu nhân trở về, ngài chỉ cần xin lỗi phu nhân, tất cả vẫn có thể cứu vãn…”

Ninh Úc gần như tức quá hóa cười, trực tiếp ngắt lời trợ lý: “Xin lỗi?”

“Cô ta là cái thá gì mà muốn tôi phải xin lỗi cô ta?”

Trợ lý Trương: “Chẳng lẽ ngài không biết phu nhân có thân phận gì sao!”

Ninh Úc thờ ơ: “Chẳng lẽ là tổ tông của tôi?”

Cuối cùng trợ lý Trương cũng ý thức được có điểm gì đó không đúng.

Anh ta nghi ngờ…

Anh ta trầm tư…

Anh ta chấn kinh!

Cuối cùng, trợ lý Trương hoang mang hoảng hốt, ậm ừ mở miệng: “Ninh tổng, ngài… mất trí nhớ rồi?”

“Ngài đã quên rồi sao? Ngài và cô Cố đã kết hôn rồi mà? Là vợ chồng vô cùng hợp pháp!”

Rõ ràng Ninh Úc không tin, còn cười gằn: 

“Tôi? Cùng với cô ta? Kết hôn? Thế nào? Anh cũng bị cô ta thu mua rồi, muốn hùa nhau lừa dối tôi?”

Trợ lý Trương hoảng tới mức vòng vòng trong phòng hai vòng: “Xong rồi, xong đời rồi, lần này xong thật rồi…”

Anh ta như chợt nhớ tới điều gì, vỗ tay cái bộp một cái: “A! Tôi nhớ ra rồi! Dưới gối!”

Ninh Úc: “?”

Trợ lý Trương mỉm cười: “Ngài nhìn thử xem dưới gối đầu của ngài có cái gì không.”

Ninh Úc im lặng cầm gối đầu lên --- Bất ngờ thấy được hai tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ thẫm.

Trợ lý Trương nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn, như thấy được thuốc an thần.

Cuối cùng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm tới Ninh Úc còn đang chìm trong khiếp sợ, chỉ vỗ vỗ vai ông chủ như đang trấn an: 

“Được rồi Ninh tổng, mất trí nhớ cũng không phải chuyện gì to tát, tôi đi gọi bác sĩ kiểm tra não bộ giúp ngài là được.”

“Ngài vẫn nên suy nghĩ xem phải cầu xin phu nhân tha thứ như thế nào đi.”

Cầu xin tha thứ là chuyện không thể nào xảy ra…

Mấy ngày liên tiếp, Ninh Úc đều không liên lạc với tôi.

Mãi tới một tuần sau, Ninh Úc xuất viện.

Bởi vì hắn chỉ bị thương nhẹ, bác sĩ nói sau khi xuất viện chỉ cần tĩnh dưỡng là được.

Khi tôi nhận được tin Ninh Úc sắp xuất viện, tôi đang ngồi ăn cơm trong nhà.

Dạo này dì giúp việc cứ nhìn tôi với ánh mắt đầy đua lòng, còn nấu cả bàn đồ ăn cho tôi.

“Phu nhân, mấy ngày nay ngài gầy đi quá nhiều, ngài đang lo lắng cho sức khỏe của tiên sinh ư?”

Đúng là mấy ngày nay tôi ăn không ngon, cuối cùng mỗi món chỉ gắp vài miếng đã chẳng muốn ăn nữa.

Tôi lại ngồi trong phòng khách nhàm chán xem tivi một hồi, đang định đứng lên trở về phòng, bỗng nhiên cửa trước truyền tới tiếng mở cửa.

Giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng của dì Lưu vang lên: “Tiên sinh! Cuối cùng ngài cũng trở về rồi! Phu nhân ngày nào cũng lo lắng cho ngài lắm.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ biết vô thức nhìn về phía Ninh Úc.

Mà Ninh Úc lại chẳng thèm nhìn tôi, phảng phất như tôi không hề tồn tại.

 

Loading...