Sau Khi Có Được Thuật Đọc Tâm, Tôi Bị Ông Chủ Đọc Suy Nghĩ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-21 10:10:17
Lượt xem: 187
02
Tạ Dữ phát hiện có thể nghe được suy nghĩ của cô thư ký mới khi cô ấy vừa mang đến một ly cà phê cực kỳ khó uống.
Vừa uống một ngụm, Tạ Dữ cảm thấy vị giác của mình bị thách thức lớn.
Như thể anh ấy không còn làm việc nữa, mà đang ở trong chuồng ăn thức ăn thừa cùng với lũ lợn con.
Lâm An An lại mở to đôi mắt trong sáng vô tội, ngơ ngác nhìn anh ấy.
Anh ấy vốn định nổi giận nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, cơn giận bỗng dưng tan biến.
Anh ấy vẫy tay bảo cô ấy đi làm việc.
[Thật sự khó uống vậy sao? Đồ tư bản khó chiều.]
Tạ Dữ ngẩng đầu, Lâm An An rõ ràng đã đi ra ngoài nhưng anh ấy vẫn nghe thấy giọng cô ấy.
[Chuyện gì thế này? Để mình hỏi lại.]
Hai giọng nói chồng lên nhau, Lâm An An thò đầu vào hỏi:
"Tạ tổng, có cần tôi pha lại một ly cà phê khác không?"
Tạ Dữ nhớ lại hương vị vừa rồi, liền rùng mình, vội nói không cần.
Vừa rồi cô ấy bước vào lại không nghe thấy nữa, Tạ Dữ suy nghĩ, có vẻ như kỹ năng này còn có giới hạn khoảng cách, chỉ sử dụng được trong một khoảng cách nhất định.
Nhưng điều này có ích gì chứ, còn không bằng để tôi nghe lén kế hoạch mới trong quý tới của lão Trương công ty bên cạnh còn hơn, Tạ Dữ dựa lưng vào ghế suy nghĩ.
Một lát sau, Tạ Dữ mới biết bề ngoài Lâm An An dịu dàng nhưng nội tâm lại hoang dã thế nào:
[Xem lịch trình của ông chủ, công việc đã hoàn thành, đến giờ nghỉ ngơi rồi!]
[Hahaha, cái nhóm này chắc đi đời rồi, táo ngon quá đi thôi.]
[CP của tôi là thật là hà hà hà hà.]
[À nhớ rồi, lần trước thấy ông chủ quên kéo khóa quần, lên Douban đăng bài ẩn danh mới được.]
[Thi thể hỏa táng|Có dịp đi thang máy cùng ông chủ, phát hiện khóa quần của anh ấy mở, quần lót còn là hình con vịt vàng...]
Tạ Dữ không thể chịu nổi nữa, đẩy cửa bước nhanh đến sau lưng Lâm An An, gõ gõ vào máy tính của cô ấy đã nhanh chóng chuyển sang giao diện làm việc, nhắc nhở:
"Giờ làm việc, không làm việc khác."
"Vâng, Tạ tổng."
Lâm An An mỉm cười trả lời.
Cô ấy cười trông thật ngọt ngào.
Tạ Dữ nghiến răng, nếu không bị tôi bắt gặp, ai cũng không ngờ cô ấy suýt nữa đẩy tôi đi hỏa táng.
Đi được khoảng năm mét, Tạ Dữ lại nghe thấy giọng buồn bã của Lâm An An:
[Hu hu hu bị bắt quả tang rồi]
[Sao ông chủ ở trong văn phòng cũng phát hiện tôi đang lười biếng.]
[Anh ấy thật hung dữ.]
Khi Tạ Dữ đang nghĩ lại liệu mình có quá hung dữ không, anh ấy lại nghe thấy một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-co-duoc-thuat-doc-tam-toi-bi-ong-chu-doc-suy-nghi/chuong-2.html.]
[Đáng ghét, tôi muốn khử anh ấy.]
Miệng? Miệng cái gì? Ý gì đây?
Tạ Dữ không hiểu được sự tinh tế của văn học khẩu ngữ, suy nghĩ dần chuyển sang hướng khác.
Không phải là yêu tôi rồi chứ, cô gái này thật là.
Tạ Dữ trong lòng bỗng vui mừng.
Tôi vẫn có sức hút như vậy nhưng không dễ dàng theo đuổi đâu.
Lâm An An trông ngoan ngoãn nhưng trong đầu toàn là những thứ linh tinh.
Tạ Dữ nghĩ vậy, quay đầu khẽ ho, kìm nén nụ cười.
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
Lời của thư ký Lâm, cũng có thể cho cô ấy một cơ hội tiếp cận mình.
Nhưng không thể để cô ấy tùy tiện hôn được!
03
Bị ông chủ bắt quả tang lười biếng, lại còn đang đăng chuyện xấu của ông chủ.
Tôi cảm thấy bây giờ người nên bị hỏa táng là tôi.
Vừa rồi quá căng thẳng, không nghe rõ ông chủ đang nói gì trong lòng.
Không phải trừ lương tôi chứ, lương tháng tám nghìn còn chưa đủ ít, nhất định bắt tôi vay tiền đi làm sao?
Chủ động nhận việc giúp đồng nghiệp nộp bản kế hoạch, tôi mò vào văn phòng Tạ Dữ để thăm dò tin tức.
Khi tôi bước vào, Tạ Dữ mỉm cười, trong lòng nghĩ xấu xa:
[Có nên trừ chút lương để trêu cô ấy không nhỉ.]
Chết tiệt, đồ tư bản thối, đừng có mà phát điên.
Có thể đưa chút tiền để trêu tôi không.
[Cô ấy không khóc chứ, thôi vậy.]
Có đấy, nếu anh trừ lương tôi, tôi chắc chắn sẽ khóc.
Chuông thông báo WeChat vang lên, Tạ Dữ cầm điện thoại lên xem, cau mày:
[Lão Vương xin nghỉ, sao lại xin nghỉ lúc này.]
Lão Vương là tài xế của Tạ Dữ, thật tốt, đây là cơ hội của tôi để nịnh nọt ông chủ.
Tôi không tỏ vẻ gì, từ trong ra ngoài đều giữ bình tĩnh.
Nhân cơ hội lần tới vào văn phòng, tôi giả vờ nói một cách tự nhiên:
"Tạ tổng, tối nay anh có cần tôi đi đón cô Thẩm không?"
"Được, tôi sẽ đi cùng cô, hôm nay lão Vương xin nghỉ."
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên vừa đủ, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi.
Một điểm cộng cho việc nịnh nọt ông chủ, tiền thưởng tháng này thậm chí là tiền thưởng cuối năm đang quay vòng trước mắt tôi.