SAU KHI CHỒNG TÔI TRÚNG SỐ - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-10-02 00:01:19
Lượt xem: 2,693
8
Ngay lập tức, Đinh Tuấn liên hệ với luật sư để lập di chúc.
Tôi nhân cơ hội, yêu cầu luật sư viết di chúc, rằng sau khi Đinh Tuấn c//hế//t, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về tôi và Niêu Niêu.
Tôi không lập tức tha thứ cho anh ta, nhưng thái độ của tôi đã dịu đi rất nhiều.
Tôi muốn anh ta công chứng di chúc, Đinh Tuấn nghĩ đến đứa con trong bụng tôi, lo rằng nếu tôi buồn bã sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, nên đành kéo tôi đi làm công chứng di chúc.
Lúc này còn khoảng mười lăm ngày nữa là Đinh Tuấn sẽ c//hế//t.
Còn bản công chứng di chúc, trễ nhất là mười lăm ngày nữa sẽ lấy được.
—------
Mọi việc xong xuôi, thông báo chính thức đã được công bố.
Tin đồn đã được xác thực, khu hành chính và nhiều cơ quan sẽ được chuyển đến khu vực Hải Đường Hồ.
Giá nhà đất xung quanh tăng là điều chắc chắn.
Đinh Tuấn mừng rỡ, ôm chặt lấy tôi mà khen ngợi không ngớt.
Tâm trạng của tôi cũng rất tốt.
Di chúc đã được xử lý xong, giá nhà đất sắp tăng, giờ chỉ còn chờ Đinh Tuấn c//hế//t nữa thôi.
Tuy nhiên, trước khi Đinh Tuấn c//hế//t, còn một việc vẫn chưa xong.
Chị dâu của Đinh Gia Mẫn vay tiền làm ăn, yêu cầu Đinh Gia Mẫn và chồng cô ta đứng ra bảo lãnh.
Đinh Gia Mẫn sợ chịu trách nhiệm, nhưng cũng sợ từ chối sẽ khiến chị dâu không vui, nên đẩy trách nhiệm bảo lãnh cho anh trai mình là Đinh Tuấn.
Kiếp trước, món nợ hơn một trăm vạn mà tôi phải gánh chính là do chị dâu của Đinh Gia Mẫn ôm tiền bỏ trốn để lại.
Chưa đầy mấy ngày sau khi chuyển tiền, chị dâu của Đinh Gia Mẫn đã ôm tiền trốn ra nước ngoài, việc kinh doanh thì chẳng thấy tăm hơi đâu.
Họ vay nặng lãi, lãi suất cao đến mức kinh hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-chong-toi-trung-so/chuong-8.html.]
Tiền lãi cứ tăng lên, dù tôi có bán căn nhà nhỏ của mình cũng không đủ để trả.
Chưa kể tôi không có việc làm, còn phải nuôi Niêu Niêu.
Nếu không có chuyện bảo lãnh đó, có lẽ tôi cũng sẽ không kích động đến mức tức c//hế//t.
Nếu có thể thu thập bằng chứng để kiện bố mẹ chồng, Đinh Gia Mẫn và Lâm Xuân, ít nhất tôi cũng có thể lấy lại một nửa tài sản, cuộc sống sẽ không quá tệ.
Kiếp trước, tôi hoàn toàn không biết chuyện Đinh Tuấn làm người bảo lãnh.
Kiếp này, nhờ có “đứa con trai” và hợp đồng bảo hiểm, cộng thêm việc tôi đã vạch trần chuyện giữa anh ta và Lâm Xuân, nên Đinh Tuấn cảm thấy áy náy.
Khi Đinh Gia Mẫn đến bàn chuyện bảo lãnh, anh ta đã chủ động nói với tôi.
Tất nhiên, tôi không muốn giống như kiếp trước, vô duyên vô cớ gánh nợ cho người khác.
Đinh Tuấn sắp c//hế//t, nếu anh ta c//hế//t, những người đòi nợ chắc chắn sẽ quay sang tôi.
Tôi khuyên anh ta: “Anh yêu, đó là nợ nặng lãi, tốt nhất chúng ta đừng dính vào.”
“Ban đầu chị dâu của Gia Mẫn định hỏi vay anh, nhưng anh bảo là đã tiêu hết tiền rồi nên cô ấy mới đề nghị anh làm người bảo lãnh. Đã từ chối một lần, giờ từ chối thêm lần nữa thì không hay lắm, đúng không?”
Tôi nắm lấy cánh tay anh ta, nũng nịu: “Chúng ta không thân với chị ấy, đã là chị dâu của Gia Mẫn thì để vợ chồng họ tự làm bảo lãnh đi.”
“Có chuyện gì xảy ra thì sao? Hiện tại chúng ta có tiền và có con trai, em không muốn anh gặp chuyện gì bất trắc.”
Trong lòng tôi thì chỉ mong anh ta xảy ra chuyện ngay bây giờ.
Sự nũng nịu có tác dụng, thái độ của Đinh Tuấn đã mềm lại.
Tôi đổ thêm dầu vào lửa: “Lần trước Gia Mẫn bảo anh mua căn hộ lớn, anh không đồng ý, cô ấy còn giận anh. Giờ cô ấy lại đến nhờ anh làm bảo lãnh, mà là cho nợ nặng lãi, trong lòng em cũng thấy lo lắm.
Vả lại, nếu cô ấy nói không có chuyện gì, tại sao vợ chồng họ không tự bảo lãnh mà lại tìm đến anh? Đó là chị dâu ruột của Gia Mẫn, bọn họ mới là người một nhà mà.”
Vẻ do dự thoáng hiện trên gương mặt Đinh Tuấn.
Anh ta đang cân nhắc những lời tôi nói.
Hạt giống nghi ngờ đã được gieo trong lòng anh ta, Đinh Gia Mẫn càng cố gắng thuyết phục thì Đinh Tuấn càng không muốn làm người bảo lãnh.