Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Chị Kế Ác Độc Của Nam Chính Thức Tỉnh - 8 + 9

Cập nhật lúc: 2024-03-18 11:15:53
Lượt xem: 1,569

8.

 

Tối nay là Thẩm Ngọc nấu cơm tối.

 

Từ sau khi Thẩm Ngọc và Thẩm Tuấn lên trung học, thì đã chủ động yêu cầu học nấu cơm.

 

Đáng ghét là, hai người họ chẳng những hiếu học, mà còn có thiên phú hơn tôi.

 

Chỉ mới học nửa năm, tôi đã không còn gì để dạy nữa.

 

Sóng sau xô sóng trước, chỉ là một món cơm nhà tùy tiện nấu ra cũng ngon nuốt lưỡi.

 

Hiện tại, chỉ cần hai người họ ở nhà thì sẽ thay phiên nấu cơm, không cho tôi tiến vào phòng bếp.

 

Thẩm Tuấn nằm trong đội bóng rổ của trường, xế chiều mỗi ngày đều có tập huấn nên luôn về nhà với một thân mồ hôi, vì thế đi tắm rửa trước.

 

Tôi dựa vào cửa phòng bếp, ôm một hộp sơ-ri Thẩm Ngọc đã rửa sạch, thỉnh thoảng lại dùng tay nhón một quả, đưa vào miệng.

 

Hương vị ngọt ngào kích thích vị giác nơi đầu lưỡi, tôi thỏa mãn híp mắt, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Thẩm Ngọc.

 

Phòng bếp vốn vô cùng đơn giản, bởi vì sự xuất hiện của cậu thế mà lại tăng thêm vài phần nhà tranh phát sáng, trở nên cao cấp hẳn lên.

 

Thân hình cao lớn của Thẩm Ngọc đứng đó, uy nghiêm lạnh lùng giống như tùng trúc trong tuyết, khiến người ta mê mẩn.

 

Nhưng cậu lại buộc trên người một chiếc tạp dề hoạt hình, cầm trong tay d.a.o phay, vẻ mặt chuyên chú.

 

Tương phản cực hạn như vậy khiến người nhìn không thể dời mắt ra được.

 

"Nếm thử."

 

Thẩm Ngọc dùng thìa múc chút canh, thổi nguội đưa tới bên miệng tôi.

 

"Hương vị rất ngon." Ánh mắt tôi sáng lên.

 

Cậu chợt cúi người, khóe miệng treo một nụ cười nhẹ, chỉ chỉ vào khóe miệng bên phải mình: "Chỗ này của chị dính nước canh."

 

Do trong tay có ôm đồ, nên tôi theo bản năng dùng đầu lưỡi l.i.ế.m đi: "Còn không?"

 

Nhưng không nghe thấy câu trả lời.

 

Tôi ngẩng lên thì đối diện với đôi mắt tối đen đang nhìn chằm chằm mình của Thẩm Ngọc.

 

Sâu thẳm như biển rộng mênh m.ô.n.g vô bờ.

 

Bình tĩnh chỉ là vẻ ngoài, dường như có thứ gì đó to lớn đang sôi trào bên dưới, muốn xé rách ra, lại bị gông xiềng giam giữ chặt chẽ, không để người khác phát hiện.

 

Tôi thở nhẹ hơn, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ngọc... Sao vậy?"

 

"Không sao, sạch rồi."

 

Thẩm Ngọc đứng thẳng người lên, hầu kết trượt lên trượt xuống, ngoại trừ khóe mắt có hơi ửng hồng thì cậu đã khôi phục dáng vẻ bình thường, tĩnh lặng như nước lúc trước.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bản thân có hơi mẫn cảm thái quá.

 

Quỷ mới biết, vì sao vừa rồi tôi lại căng thẳng tới vậy, thật giống như có mãnh thú hồng thủy gì đó sắp nhào tới vậy.

 

Buổi chiều ngày hôm sau.

 

Tôi cố ý trang điểm nhẹ, tết tóc theo kiểu xương cá của Pháp, mặc một chiếc váy dài tay màu xanh lam thắt eo, đeo đôi hoa tai bằng ngọc trai.

 

Tôi tới trường học trước nửa tiếng, sau khi được bảo vệ xác minh thân phận thì tiến vào khuôn viên trường.

 

Thời gian còn sớm, nên tôi chậm rãi đi dạo đi dạo trên con đường ngô đồng, nhớ lại thời trung học của mình.

 

Khi đi ngang qua sân thể dục thì tôi liếc mắt đã thấy được Thẩm Tuấn đang chơi bóng.

 

Cậu nhóc cao gần 1m9, hơn nữa lại có vẻ ngoài xuất chúng nên rất thu hút ánh nhìn.

 

Từ xa tôi đã nghe thấy có người đang lớn tiếng hét, Thẩm Tuấn, cố lên.

 

Thanh xuân thật tươi đẹp.

 

Tôi không khỏi bật cười, cũng đi vào đứng trong đám người đang vây xem.

 

9.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-chi-ke-ac-doc-cua-nam-chinh-thuc-tinh/8-9.html.]

 

Trên sân bóng, Thẩm Tuấn quả thực đẹp trai hơn hẳn.

 

Xoay người, dẫn bóng, ném rổ, mỗi một động tác đều làm tới thuần thục, lưu loát sinh động.

 

Giống như thượng đế đang thể hiện tài năng của mình dưới ánh mặt trời.

 

Nhìn được một lúc, tôi cảm thấy Thẩm Tuấn đã phát hiện ra mình.

 

Cậu nhóc liên tiếp nhìn về phía tôi, có lần nhìn lâu tới mức, đồng đội phải đập vai nhắc nhở, cậu nhóc mới lấy lại tinh thần.

 

Có vài cô bé đứng xung quanh tôi đều mặt đỏ tai hồng.

 

Tiết tấu của Thẩm Tuấn thay đổi, bộ dạng chơi bóng lười biếng lúc trước đã đổi thành điêu luyện.

 

Toàn bộ sân bóng hiện giờ giống như trở thành sân khấu riêng dành cho cậu.

 

Tiếng thét của các nữ sinh như muốn thổi bay nóc nhà.

 

Quả nhiên, tiếng còi thông báo nghỉ giữa trận vừa vang lên, cậu nhóc đã chạy thẳng tới chỗ tôi.

 

Thẩm Tuấn tùy tiện vuốt mái tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng, đôi mắt hẹp dài như móc câu, dán chặt lên người tôi.

 

Sự gợi cảm mang đầy tính xâm lược đập vào mặt, cực kỳ mê người.

 

Tôi nuốt khan một tiếng, tim đập lỡ một nhịp.

 

Trời ạ...

 

"Chị, vừa rồi em đẹp trai không?"

 

Thẩm Tuấn tiến tới trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, ánh mắt sáng trong nhìn thẳng vào tôi, giống như một bảo bối muốn được khen ngợi.

 

Nhịp tim của tôi chậm lại.

 

Cho dù bề ngoài có cao lớn tới đâu, thì cậu nhóc vẫn còn là một đứa trẻ, vừa rồi tôi suy nghĩ lung tung cái quái gì vậy...

 

Có mấy nam sinh mặc đồng phục đội bóng giống Thẩm Tuấn, nhìn thấy cậu nhóc chạy tới chỗ tôi thì mang vẻ mặt mờ ám, tiếng huýt sáo vang lên liên tiếp.

 

Tôi lúng túng nhìn Thẩm Tuấn: "Bạn em à?"

 

Cậu nhóc thấy tôi có vẻ ngại ngùng thì nhíu mày, quay người lại, mắng đám bạn mình: "Ồn ào cái gì? Đây là chị tôi."

 

Đám bạn lập tức đổi thái độ đứng đắn, ngoan ngoãn gọi chị.

 

Hiệp đấu sau sắp sửa bắt đầu, Thẩm Tuấn lại không muốn đi.

 

Tôi ngồi trên ghế, cậu nhóc liền tùy tiện dạng chân ngồi bên cạnh chân tôi.

 

Cậu muốn dựa gần hơn một chút, nhưng lại sợ làm bẩn quần áo cảu tôi, đành phải ngửa đầu nhìn tôi một cách đầy mong đợi.

 

Thằng nhóc này, sao càng lớn lại càng dính người thế này.

 

Tôi mềm lòng, lấy khăn tay trong túi ra, lau mồ hôi trên trán cho cậu.

 

"Khát không? Chị có chai nước này, nhưng chị lỡ uống chút rồi..."

 

"Được!"

 

Thẩm Tuấn có vẻ cực kỳ khát, nhận lấy chai nước từ trong tay tôi thì lập tức mở nắp, môi dán vào miệng chai, đổ thẳng vào họng.

 

"Này, em uống chậm một chút, cẩn thận sặc."

 

Tôi bận lo lắng mà không chú ý tới trong mắt Thẩm Tuấn nhanh chóng xẹt qua một tia hưng phấn, chóp tai đỏ bừng, đầu ngón tay cầm chai nước khẽ run.

 

"Thẩm Tuấn, cậu còn ngồi đó lề mề cái gì nữa? Trận đấu sắp bắt đầu rồi!"

 

Từ xa xa truyền tới một giọng nói mạnh mẽ đầy sức sống.

 

Ngay sau đó, một cô gái với dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu chui ra khỏi đám người, vội vàng chạy tới trước mặt chúng tôi, chống đầu gối thở gấp.

 

"Nhanh lên, quay về đội thôi."

 

Thẩm Tuấn thu hồi vẻ cợt nhả trước mặt tôi, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, có chút khó chịu đối với sự xuất hiện đột ngột của cô gái: "Tôi không tham gia hiệp sau."

 

Loading...