Sau Khi Bội Tình Bạc Nghĩa Với Tiểu Thích Khách - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-08 18:23:14
Lượt xem: 2,523
Chương 2
Duyên phận của ta và Bạch Kiêu phải nói từ ba năm trước.
Khi đó phụ thân ta vẫn còn sống, đệ đệ Thẩm Vô Do không học vấn không nghề nghiệp đã cãi nhau một trận với phụ thân. Trong lúc nóng giận, phụ thân ta đã nói rằng, gã còn có một tỷ tỷ ngoài giá thú là ta đây. Nếu đệ đệ ta không ra gì, ông ấy sẽ đem bảy phần gia sản cho ta.
Khi ấy, mẫu thân mới qua đời, phụ thân phái người đón ta về kinh thành.
Khi Thẩm Vô Do biết tin, gã đã mua thích khách mai phục.
Xe ngựa đã bị dồn đến vách núi, tên thích khách kia xé rèm, kề d.a.o lên cổ ta.
Lờ đi những t.h.i t.h.ể nằm la liệt nằm trên đất và tên thích khách cả người đầy máu, ta lập tức nhào đến ôm chặt lấy y, đầu vùi vào cổ y, cố gắng nặn ra tiếng nức nở quen thuộc:
"Hóa ra là chàng đã cứu ta.
"Nguyệt Nhi sợ quá, may còn có chàng.”
"Ơn cứu mạng của thiếu hiệp, Nguyệt Nhi không biết lấy gì báo đáp, chỉ mong kết thành phu thê với thiếu hiệp."
Y ngơ ngác cầm dao, tay buông thõng để tôi ôm, mắt đầy bối rối.
Ôn hương nhuyễn ngọc cũng không dùng được?
(*Ôn hương nhuyễn ngọc: diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng)
Ta cắn răng, lòng chợt nặng trĩu, hôn một cái.
Đôi môi y dính máu, thô ráp và lạnh lẽo.
Vừa rồi ta tận mắt thấy y lấy một địch bảy, d.a.o trong tay nhanh như quỷ mị đoạt hồn.
Nhưng nụ hôn này lại làm y không cầm nổi dao.
Ta kiễng chân nhìn Bạch Kiêu, cười đắc ý với y:
"Đã có quan hệ thân mật, chàng không thể hối hận!"
Y im lặng không nói gì đẩy ta ra, rồi cúi đầu từ từ lau sạch con d.a.o khiến ta sợ hãi.
Y lau rất cẩn thận, hẳn nó là bảo bối của y.
Ta đánh giá xung quanh, nơi ngoại ô hoang vu này, dù y có lau d.a.o chậm đến mức nào thì ta cũng chạy không thoát.
Ta thấp thỏm chờ y rất lâu. Cuối cùng, y ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi ta:
"Kết thành phu thê, là có ý gì?"
Mắt ta sáng lên:
"Chính là ta và chàng ở với nhau, về sau thành một gia đình.”
"Chàng phải bảo vệ ta cả đời, đối xử tốt với ta, không cho người khác bắt nạt ta.”
"Đương nhiên là không thể g.i.ế.c ta".
"Thành một gia đình..." Y lặp lại những lời này, lặng lẽ đỏ tai: "Thật!"
Đương nhiên là giả.
Ta đã đính hôn, đối phương còn là công tử của Bùi gia - phú hộ số một số hai của kinh thành, nghe nói là rất dịu dàng tình cảm.
"Thật đấy."
Thật dễ lừa mà.
Tiểu thích khách nói y tên Bạch Kiêu, ta cứ gọi y A Kiêu là được rồi.
Ta nói: “Tiểu Bạch, ta bị thương rồi, chàng có thể cõng ta được không?”
Tiểu thích khách hiển nhiên rất không thích cái tên Tiểu Bạch này, nhưng y vẫn không nói không rằng cõng ta lên.
Dọc đường đi, mặc ta nói gì, y cũng không thèm để ý như thể đang hờn dỗi.
Y không nói chuyện, ta liền tính toán trong lòng.
Rốt cuộc ai là phái y tới g.i.ế.c ta?
Là chủ mẫu Thẩm gia? Là đệ đệ vô dụng kia của ta? Hay là phụ thân đổi ý?
Nếu như không rõ ràng ai muốn La Đức, trở lại kinh thành lại phải chịu không ít thiệt thòi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-boi-tinh-bac-nghia-voi-tieu-thich-khach/chuong-2.html.]
Nghĩ đến đây, ta dán vào tai tiểu thích khách, thở ra hương lan:
"Nói cho ta biết được không…”
"Phu quân."
Nghe tôi gọi mình là phu quân, cơ thể tiểu thích khách bỗng nhiên căng chặt, y dừng lại.
"Sao lại không đi? Ta đói rồi phu quân!" Ta nghi hoặc.
Cơ thể tiểu thích khách nóng bừng, y khó khăn mở miệng:
"... Đợi, đợi một chút rồi đi.”
"Cũng đừng… Đừng gọi ta như vậy nữa."
"Gọi chàng thế nào?" Ta dán vào tai y, nhỏ giọng nói: "Tiểu Bạch? Bạch Bạch? Hay là... Phu quân?"
Nghe đến từ "phu quân," y thở dốc, cuối cùng cũng thỏa hiệp:
"Thôi... Cứ gọi là Tiểu Bạch đi."
Tiểu thích khách không đủ tiền ở khách điếm, bọn ta đành nghỉ chân tại ngôi miếu hoang rách nát này.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tiểu thích khách rất dễ lừa, một câu thành thân thôi mà đã có thể làm y tận sức chịu thương chịu khó.
Ta nói một câu mình đói, y đã săn thỏ và gà rừng.
Ta nói mình muốn tắm rửa, y thức trắng đêm chặt củi lấy nước.
Y kéo tấm vải trên xe ngựa xuống, treo một tấm màn lên chắn giữa ta và y.
Ta và y đã ở trong miếu hoang suốt ba ngày, biết được cái tên Bạch Kiêu này là do nghĩa phụ đặt cho y. Ngoại trừ nghĩa phụ, y không có bất kỳ người thân hay bạn bè nào. Y rất giỏi g.i.ế.c người, nhưng cũng chỉ biết g.i.ế.c người mà thôi.
Và người muốn g.i.ế.c ta, chính là đệ đệ Thẩm Vô Do.
"Nàng đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng." Y cúi đầu, dùng con d.a.o găm yêu quý của mình gọt trái cây cho ta.
"Đúng rồi, có Tiểu Bạch, ta không sợ gã." Ta chống cằm nhìn sao: "Nếu chàng không g.i.ế.c ta thì sẽ bị sao? Không lấy được tiền à?"
Y cúi đầu, suy nghĩ một chút, lông mi dài rũ xuống, bóng tối phủ lên khuôn mặt y:
"Nghĩa phụ sẽ đánh ta một trận, nhưng không sao cả."
Khi y đưa trái cây, ta mới chú ý tới những vết sẹo ngang dọc dưới tay áo y.
"Đã không còn đau nữa rồi."
Trong lòng ta khẽ động, nhưng rồi, ta cố đè xuống sự thương hại đáng ra không nên có.
Ba ngày sau, Tiểu Bạch giao con d.a.o găm cho ta, dặn ta ở đây đợi y quay lại.
Sau khi tạ tội với nghĩa phụ, y sẽ quay lại đón ta.
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Chân trước y vừa đi, chân sau ta đã cầm lấy d.a.o găm và bọc hành lý bỏ chạy.
May mà ở ven đường gặp được đội buôn.
Ta van xin họ cho mình đi nhờ đến kinh thành. Người dẫn đầu khó xử, nói phải quay lại hỏi xin ý kiến của thiếu gia.
Tấm rèm dày của xe ngựa được vén lên, lộ ra một khuôn mặt như ngọc.
mỉm cười dịu dàng, vươn tay ra với ta. Ta không dám lên xe, cảnh giác nắm chặt d.a.o nhìn hắn.
"Nàng là đại tiểu thư Thẩm gia? Thẩm Chi Nguyệt?"
Ta ngẩn người, cả kinh thành này không ai biết mặt ta, nhưng do dự một lúc, ta vẫn gật đầu.
Bỗng nhiên hắn nở nụ cười, có vẻ là rất vui:
"Khuôn mặt như mèo con, không giống tiên nữ trong bức họa, tại hạ thật sự không dám nhận."
Bức họa? Ta ngẩng đầu lên, mới thấy một chữ "Bùi" to bằng cái đấu trên cờ của thương đội.
"Ngươi là?" Trong lòng ta đoán được tám chín phần.
"Vị hôn phu của Thẩm đại tiểu thư, Bùi Bạc Viễn."