Sau Khi Biến Thành Trẻ Con, Ta Bị Kẻ Thù Bắt Được - 2
Cập nhật lúc: 2024-12-21 08:25:53
Lượt xem: 1,356
Nhưng ta chợt nghĩ lại. Lại cảm thấy không đúng. Cho dù ta cùng người khác sinh con. Liên quan gì đến hắn, Giang Biệt Trần chứ? Tại sao hắn lại tức giận như vậy?
Chẳng lẽ... hắn thầm mến ta?!
Đi đến kết luận này, ta kinh hãi trợn tròn mắt.
Hắn biến thái à!
Ta đã nói rồi một cái cây không nên sống lâu như vậy mà. Não đều phong hóa rồi, không thì cũng bị sâu mọt gặm hết rồi. Nếu không thì sao có thể thích ta chứ?
Một con chim cái vô tình đã nhổ hắn thành kẻ trọc đầu, luôn lén nhìn hắn tắm, còn nhớ thương cành cây của hắn để về nướng côn trùng.
Lúc này chắc chắn có người muốn hỏi.
Tại sao ta lại muốn lén nhìn lão già này tắm rửa, hắn không phải là kẻ thù không đội trời chung của ta sao?
Các ngươi đừng hiểu lầm, đây chỉ là bởi vì thói quen nghề nghiệp c.h.ế.t tiệt của ta! Muốn nhân lúc hắn tắm rửa mà nhìn lén thân thể trắng nõn của hắn... a không, thân cây, trên thân cây trắng nõn có sâu không, để ta mổ về nướng ăn!
Các ngươi hãy tin ta. Ta tuyệt đối không phải đang tham lam sắc đẹp của hắn... tuyệt đối không phải!
Ta lại bị Giang Biệt Trần xách lên giữa không trung.
Hắn lạnh lùng hỏi ta: "Nói, mẫu thân ngươi... con chim đó, c.h.ế.t ở đâu rồi? Vì sao ở đó ta cảm nhận được khí tức của nàng ta, lại thế nào cũng tìm không thấy?"
Ta run lẩy bẩy, luôn cảm thấy hiện tại vẫn là không nên thừa nhận thân phận thì hơn.
Vì vậy, ta bắt đầu nói hươu nói vượn: "Ta thấy mẫu thân ta bị một đạo thiên lôi đánh đến cháy đen, sau đó biến thành một con chim đen lớn, bốc khói nhỏ dầu bay đi mất..."
Nghe ta miêu tả, Giang Biệt Trần giật giật khóe miệng.
"Nàng ta đây là bị đánh chín rồi sao?"
Ta thành khẩn gật đầu: "Có thể lắm, dù sao mẫu thân ta lúc đó cũng rất thơm, ngửi giống hệt như gà nướng ăn trưa vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-bien-thanh-tre-con-ta-bi-ke-thu-bat-duoc/2.html.]
Nói xong, ta còn giả vờ nuốt nước miếng một cái.
Giang Biệt Trần: "..."
Hắn chuyển chủ đề hỏi: "Nàng ta bay đi đâu rồi?"
Ta lắc đầu: "Không biết, nhưng mẫu thân ta lúc đó trên trời bảo ta lau nước miếng, tự chăm sóc bản thân cho tốt, nói nàng ta đi xử lý chút việc, mấy trăm năm nữa sẽ quay lại tìm ta."
Vừa dứt lời, Giang Biệt Trần buông ta ra, xoay người không biết đang nghĩ gì. Ta ngã phịch xuống đất, đảo mắt một vòng, bỗng nhiên hứng thú nổi lên.
Bóp mạnh vào vết thương trên ngón tay. Lập tức vừa khóc lớn vừa chạy đến ôm lấy chân Giang Biệt Trần.
"Hu hu hu, thúc thúc! Ngươi nói xem mẫu thân ta có phải là muốn bỏ rơi ta, ra ngoài tự do tự tại tìm nam nhân trẻ tuổi xinh đẹp, cố ý diễn một màn kịch này rồi vứt ta ở đây không?"
Rõ ràng là, Giang Biệt Trần chưa từng thấy đứa trẻ nào khóc lóc với hắn như vậy.
Trong nháy mắt hắn có chút luống cuống tay chân. Hắn nhíu mày kéo ta ra khỏi chân, một lần nữa xách lên trước mặt: "Đừng khóc nữa, tiểu tử, mẫu thân ngươi ta tự sẽ giúp ngươi tìm được nàng ta. Chỉ là hiện tại, ngươi không bằng nói cho ta biết phụ thân ngươi là ai, ta dẫn ngươi đi gặp hắn."
Hửm? Muốn moi lời ta, đi g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ thân không hề tồn tại của ta sao?
Thật sự coi ta là đứa trẻ ba tuổi à?
Ta vừa khóc thút thít, vừa ủy khuất đáp: “Ta không biết!”
Giang Biệt Trần cụp mắt xuống, dường như đang nhớ lại điều gì đó.
"Mẫu thân ngươi tên ngốc đó, nếu không phải thật lòng yêu thích, chắc chắn sẽ không một mình cũng cố chấp sinh ra ngươi."
Ta như hiểu ra điều gì gật đầu.
"Cho nên mới nói ngươi quả nhiên là kẻ phụ tình tình. Xong việc rồi vậy mà không chịu nhận!"
Giang Biệt Trần vì lời này của ta nhất thời không ngồi vững, loạng choạng về phía trước một cái, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Hắn giữ vững thân hình, mặt mày đen xì nhìn ta: "Ta đã nói rồi, phụ thân ngươi không phải là ta!"