Sau Khi Bị Vứt Bỏ Tôi Trở Lên Giàu Có - 5
Cập nhật lúc: 2025-01-15 16:17:38
Lượt xem: 593
08
Tôi cười hì hì.
"Là cô tung ảnh ra ngoài!"
"Chẳng phải điều đó chứng minh hai người rất ân ái sao..."
Tôi vừa định giải thích, điện thoại của cô ta reo lên.
"Ai cho phép cô chụp những bức ảnh như thế rồi gửi cho phóng viên giải trí! Cô có biết điều đó ảnh hưởng đến hình tượng của tôi thế nào không! Chúng ta đã công khai đính hôn rồi, cô vẫn chưa hài lòng sao! Lập tức gỡ tin hot xuống, nếu không đừng trách tôi không nể tình!"
Lương Tự gào lên một tràng rồi cúp máy.
Kiều Nhan ngây người cầm điện thoại, chỉ còn lại tiếng "tút tút tút".
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, đầy căm phẫn:
"Tất cả là do cô! Cái gì mà ân ái! Cô rõ ràng vẫn còn nhớ mãi không quên Lương Tự, cố ý chia rẽ chúng tôi!"
"Không, không, cô hiểu lầm rồi!"
"Cô cố tình làm thế, bán thông tin của anh ta ở quán bar cho tôi, cố ý khiến tôi gửi ảnh cho cô, để cô có cơ hội đánh vào tôi!"
Ánh mắt cô ta trở nên sắc bén:
"Trả tiền lại đây!"
Tôi giật mình, buột miệng nói:
"Không được!"
Kiều Nhan nổi đóa:
"Cô đúng là đồ rẻ rúng! Trước thì nhận tiền của tôi, sau lại còn quấn lấy Lương Tự!"
Tôi vội vàng trấn an:
"Chị gái à, nghe tôi giải thích đã! Tôi thật sự không thích anh ta, tôi chỉ ham tiền của anh ta thôi. Nhưng anh ta keo kiệt quá, ở nhà tôi, dùng đồ của tôi mà không chịu trả tiền. Dù sao tôi cũng đã bán đồ của anh ta để đổi lấy tiền, nên bỏ qua rồi."
Tôi nói rất hùng hồn, khiến Kiều Nhan sững sờ một lúc lâu.
"Chờ đó, tôi chứng minh cho cô thấy."
Tôi bấm gọi Lương Tự ngay trước mặt cô ta.
"Lương Tự, anh đến bộ phận thiết kế một chuyến, tôi có chuyện muốn nói."
Anh ta cười nhếch mép:
"Cô hối hận rồi à?"
"Tôi cho anh ba phút để xuống đây!"
Nói xong, tôi dập máy, kéo Kiều Nhan đứng đợi bên cạnh thang máy dành riêng cho tổng tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-bi-vut-bo-toi-tro-len-giau-co/5.html.]
Lương Tự vừa bước ra, tôi đã chắn trước mặt anh ta.
"Anh nói xem, ba năm đó chúng ta là quan hệ gì?"
Anh ta cười khẽ:
"Cuối cùng cô cũng chịu cúi đầu rồi. Nếu vậy, tôi cũng thừa nhận, ba năm đó chúng ta là quan hệ tình nhân. Chỉ là, chúng ta đã chia tay rồi. Nhưng nếu cô muốn…"
Kiều Nhan trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ.
Trước khi cô ta kịp phát hỏa, tôi đã ngắt lời Lương Tự:
"Chia tay rồi, theo luật giang hồ, đưa một ít phí chia tay thì không quá đáng chứ?"
Lương Tự nhíu mày.
"Tôi tận tâm tận lực chăm sóc anh suốt ba năm, sáng sớm dậy làm bữa sáng cho anh, tối đến đợi anh về nấu canh giải rượu. Mưa gió cũng đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi anh. Tôi đã vất vả, không quản cực nhọc, bỏ ra từng đó công sức. Chẳng lẽ chút yêu cầu nhỏ này mà anh cũng không đáp ứng được? Anh còn là đàn ông không?"
Anh ta giãn mày, dường như bị lời tôi làm cảm động:
"Được, đưa cô!"
Anh ta lấy điện thoại ra thao tác một hồi, giây tiếp theo tôi nhận được thông báo chuyển khoản ngân hàng.
Tôi hài lòng.
Quay sang Kiều Nhan, tôi hỏi:
"Chị gái, chị hài lòng chưa?"
Nhất Phiến Băng Tâm
Cô ta sững người gật đầu:
"Hài lòng."
Tôi lập tức thả lỏng, miệng cười toe toét, đưa tay ra chìa mã thanh toán:
"Đã vậy thì, trả tiền đi. Tôi đâu có diễn miễn phí."
Tiếng thông báo chuyển tiền vang lên, tôi vui vẻ cất điện thoại.
Lương Tự lúc này mới tỉnh táo lại, mặt tối đen như đáy nồi.
"Tô Mãn! Cô gọi tôi xuống đây chỉ để đòi tiền? Tôi cảnh cáo cô…"
"Không nghe, không nghe, rùa niệm kinh!" Tôi kéo Kiều Nhan lại, đẩy cô ta vào lòng anh ta.
"Chị gái, tôi làm vậy là vì chị đó. Chị phải bảo vệ tôi! Tôi đi trước đây!"
Lương Tự tức đến nhảy dựng lên:
"Tô Mãn! Cô quay lại đây!"
Kiều Nhan e thẹn ôm lấy anh ta:
"Lương Tự, đừng nhìn cô ta nữa, nhìn em đi."