Sau khi bị Trạng Nguyên hưu bỏ, gả cho thợ săn làm sủng thê - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-08 09:39:36
Lượt xem: 1,353
7
Ta nhịn không được mà tò mò hỏi: “A Văn, con có còn ấn tượng gì với mẹ của con không?”
Vừa nghe đến chữ mẹ, A Văn đang trong tâm trạng vui sướng ngay lập tức tối mặt lại, né tránh cánh tay ta, hung tợn trợn mắt lên với ta.
Ta còn chưa phát hiện được, định giữ người hắn, tiếp tục lau tóc cho hắn.
Hắn hướng về phía ta mà kêu to, dùng sức kéo tay của ta rồi đột nhiên cắn một cái.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Ta bị đau nên dùng sức đẩy hắn ra.
“Aaa! A Văn, con làm gì thế?”
Ta không khống chế được lực của mình, thân hình nho nhỏ bị ta đẩy ra, ngã trên đất.
Ta xin lỗi vội vàng tiến lên muốn nâng hắn dậy, lại bị hắn đẩy tay ta ra, vừa cất bước lại trốn vào trong phòng.
Ta áy náy nhìn vào cánh cửa vừa đóng lại, nhỏ giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Sau khi dọn sạch sẽ thùng và nước trên đất trống, ta cầm lấy đệm chăn đã phơi khô đẩy cửa bước vào.
A Văn cuộn tròn trong góc, cả người run rẩy, chỉ lộ ra một đôi mắt cảnh giác mà nhìn ta chằm chằm.
Ta coi như không có chuyện gì mà trải giường chiếu của ta và A Mãnh, sau đó đi ra ngoài dọn rơm rạ của hắn vào, vẻ mặt hiền hoà mà trải đệm trước mặt hắn.
Vừa trải lại vừa nói: “Buổi tối mùa thu rất lạnh, ta lấy thêm đệm chăn cho con, chỉ ngủ dưới lớp rơm rạ thì sao có thể thoải mái được.
“Rơm rạ và đệm chăn đã phơi kỹ cho con rồi, chắc là sẽ không có con rận cắn con nữa đâu. Vừa nãy rất là xin lỗi vì đã đẩy con mạnh quá!”
Ta dùng ngữ khí bình thường xin lỗi hắn, sau khi nghe thấy hai từ “Xin lỗi”, A Văn khiếp sợ mà ngước mắt lên, trong mắt đầy nước.
Bầu trời phía Tây vào hoàng hôn đầy sắc đỏ, khi ánh mặt trời màu đỏ cam vẩy đầy rừng rậm, A Mãnh về tới căn nhà nhỏ.
Khi xuống núi tràn đầy một đòn gánh, khi trở về cũng tràn đầy một đòn gánh.
Ta cẩn thận mà kiểm tra đồ dùng hắn mua, mở từng cái ra xem.
Những cuốn sách ta muốn mua cũng không ít, ngay cả giấy và bút mực quý giá cũng đều mua về rồi.
Gạo và mì gia vị, đồ dùng trong phòng bếp cũng được bổ sung rất nhiều, còn có một cái túi lớn, ta chuẩn bị mở ra thì hắn khẩn trương cầm tay ta ngăn lại.
Ta đỏ mặt, vội vàng bỏ tay ra.
“Ngại quá, ta nhìn còn tưởng là đệm chăn, muốn lấy ra cho ngươi.”
A Mãnh nôn nóng mở ra, cũng giải thích: “Là đệm chăn, còn có quần áo nữa, nhưng mà phải đợi nàng đồng ý mới dùng được.”
Túi vừa mở ra, bên trong là màu đỏ tươi tắn, làm ta không biết làm sao.
8
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-bi-trang-nguyen-huu-bo-ga-cho-tho-san-lam-sung-the/chuong-4.html.]
Thấy ta khó xử, A Mãnh luống cuống tay chân mà buộc túi lại.
Liên tục xin lỗi: “Rất xin lỗi, ta chỉ là nghĩ, khi nào nàng đồng ý, ta sẽ… Bởi vì không muốn khiến nàng ấm ức, vô danh vô phận mà ở lại cái nhà này.”
Mấy ngày ngắn ngủi ở chung, ta thật sự không có tâm tư nghĩ đến vấn đề danh phận.
“Ta… ta còn chưa nghĩ đến chuyện này, xin lỗi.”
A Mãnh gãi gãi đầu nói: “Không sao, ta chỉ là chuẩn bị… chuẩn bị mà thôi.”
Ta thả lòng tâm tình, cười nói: “Được, chờ đến khi nào A Văn tiếp nhận ta, chúng ta sẽ thành thân!”
A Văn bị nhắc tên ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn chúng ta.
Ta cười nhạo một tiếng, bảo hắn dọn dẹp đồ vật, ta đi nấu cơm.
A Mãnh vẫn mỗi ngày vào núi đi săn.
Hắn nói là, muốn thừa dịp trước khi mùa đông đến phải lưu trữ đồ vật để qua mùa đông.
Ta thì lo liệu việc nhà, mỗi ngày thay đổi phương pháp mà dỗ dành A Văn đọc sách.
Lúc đầu, hắn cứ nhìn thấy sách là trốn, không muốn ngồi yên ở trên bàn sách mà A Mãnh đã đóng.
Vì thế, ta đành phải đọc thuộc lòng mấy cuốn sách, giảng bài bằng cách kể chuyện cho hắn nghe.
Khi cho gà ăn, ta kể cho hắn nghe, khi giặt quần áo ta kể cho hắn nghe.
Nhưng mỗi câu chuyện ta chỉ kể một nửa, chỉ cần thấy hắn hứng thú, ta bảo hắn tự mình đi đọc sách để xem câu chuyện kết thúc thế nào.
Năm lần bảy lượt như thế, hắn cũng bực, lúc sau ta lại kể chuyện, hắn không muốn nghe nữa.
Khi ta còn cảm thấy hối hận vì dùng sai cách, lại phát hiện ra hắn trộm cầm sách đi đọc.
Đứa nhỏ này mỗi lần đều lặng lẽ lấy, lặng lẽ cất đi, nhưng chỉ là một đứa nhỏ, dù sao nghĩ cũng không đủ chu đáo.
Khi ta sửa sang lại sách vở thì đã phát hiện ra hắn dùng lá cây làm thẻ đánh dấu sách, sau khi để lại vào giá sách lại quên không bỏ ra.
Hơn nữa, hắn còn đánh dấu lên những chữ mà hắn không biết.
Tâm trạng của ta từ đáy cốc thăng lên tận trời, vì thế chúng ta lấy ra một quyển giấy trắng, tổng kết ra hết những chữ mà hắn không quen mặt.
Thừa dịp tâm trạng của hắn tốt, ta chủ động qua đó giảng giải cho hắn nghe.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của ta, A Văn có thể đọc thuộc Tam Tự Kinh, Thiên Gia Thi và Thiên Tự Văn.
Tứ Thư Ngũ Kinh cũng có thể đọc, nhưng chưa hiểu được thâm ý trong đó.
Điều này, đối với A Văn lúc đầu kháng cự việc đọc sách, đã có thể coi là tiến bộ vượt bậc rồi. Mỗi khi nghĩ đến việc này, A Mãnh đều nhìn ta cảm kích.
Khi mùa đông tới, A Mãnh vẫn mỗi ngày lên núi thử vận may.
Đôi khi ta sẽ nghĩ, có phải là tại vì ta xuất hiện mà tăng lên áp lực nuôi gia đình của hắn không?