Sau Khi Bị Tân Đế Hủy Hôn, Cả Nhà Ta Đều Mặc Kệ Mọi Thứ - 2
Cập nhật lúc: 2024-12-03 15:47:35
Lượt xem: 99
Ta vừa quỳ xuống, Tần Bách đã từ ngai rồng bước xuống, vội vàng đỡ ta dậy.
Đứng thẳng người, ta kín đáo rút tay lại, lui về sau hai bước.
“Khanh nhi có phải đang trách trẫm không?”
Tần Bách lên tiếng hỏi.
“Thần nữ không dám, bệ hạ là thiên tử, dưới một người mà trên vạn người, muốn cưới ai thì cưới, thần nữ nào dám bàn luận.”
Ta cúi mắt, đáp lại.
Tần Bách thở dài, bất lực.
Hắn ta vừa định nói gì đó thì thái giám bên ngoài tiến vào thông báo, nói Sở Huỳnh đến.
“Nàng ấy đến làm gì?”
Tần Bách giật mình hỏi.
Vừa nói xong, hắn ta đã bước nhanh ra cửa.
Đến cuối cùng, gần như là chạy.
“Nàng thân thể yếu, muốn gặp trẫm thì bảo người đến báo là được, trẫm tự mình sẽ đến thăm, cần gì phải tự mình đi lại vất vả?”
Tiếng nói đầy vẻ lo lắng của Tần Bách vọng từ phía sau, ta quay lại thì thấy Sở Huỳnh trong bộ phượng bào đỏ tươi đang yếu ớt dựa vào lòng hắn ta.
“Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, Huỳnh Huỳnh nào dám làm phiền ngài.”
“Sáng nay bệ hạ dùng bữa quá vội vã, đêm qua lại mệt nhọc không ít, Huỳnh Huỳnh lo lắng cho sức khỏe của ngài, nên đích thân đến tiểu phòng bếp làm chút bánh mang tới.”
Sở Huỳnh cất giọng nhẹ nhàng, âm điệu luyến láy nghe đến cả nữ tử như ta cũng cảm thấy xót xa thay.
Hai người cứ đứng ở cửa thủ thỉ một hồi lâu rồi mới quay lại nhìn ta.
“Ồ, chẳng phải là Vân tỷ tỷ sao? Tới từ khi nào vậy? Bệ hạ, sao ngài không báo trước với thiếp một tiếng?”
Sở Huỳnh trách yêu, khẽ đ.ấ.m vào tay Tần Bách.
Tần Bách nắm lấy tay nàng ta, cười vui vẻ, dìu nàng đến bên ta.
“Khanh nhi, đây là Huỳnh Huỳnh, con gái của Lễ bộ Thượng thư, nay là hoàng hậu của trẫm.”
Ta không đáp, chỉ lạnh nhạt nhìn Tần Bách một cái. Thần sắc hắn ta lập tức có chút lúng túng.
“Bệ hạ nói vậy, là muốn ta hành lễ với Hoàng hậu nương nương sao?”
Ta lạnh giọng hỏi.
“Không phải.”
Hắn ta không dám nhìn vào mắt ta, đáp lại.
Ta liếc qua Sở Huỳnh, nụ cười trên môi nàng ta lập tức cứng đờ.
5
“Bệ hạ nói đúng, Vân tỷ tỷ thân phận cao quý hơn thiếp nhiều, sao có thể hành lễ với thiếp được?”
Chỉ trong chớp mắt, Sở Huỳnh lại nở nụ cười nhìn ta: “Hồi nhỏ chúng ta từng gặp vài lần, tỷ tỷ còn nhớ Huỳnh Huỳnh không?”
“Khanh nhi và Huỳnh Huỳnh hóa ra đã quen biết nhau sao?”
Nghe vậy, Tần Bách ngạc nhiên nhìn ta.
Ở đây chỉ có mấy truyện linh tinh uwu
“Thân phận nương nương cao quý, thần nữ không dám trèo cao.”
Ta đáp một cách xa cách.
Phụ thân ta là Trấn quốc Đại tướng quân nhất phẩm do Tiên đế sắc phong, còn phụ thân nàng ta chỉ là một chức quan trường sử ngũ phẩm, sau này nhờ vào việc con gái được phong làm hoàng hậu mà mới được thăng lên Thượng thư tam phẩm.
Xét theo gia thế, ta và nàng ta vốn dĩ không nên gặp gỡ nhau.
Nhưng mẫu thân nàng ta và mẫu thân ta đều kinh doanh cửa tiệm trong kinh thành.
Mẫu thân nàng ta vốn có gốc rễ ở đây, gia sản tích lũy qua nhiều thế hệ, còn mẫu thân ta dù mạnh mẽ nhưng không thể so với “rắn đầu làng.”
Cả hai thường tranh giành nhau, đôi khi xảy ra vài mâu thuẫn nhỏ vì kinh doanh cùng loại cửa hàng.
Ta và Sở Huỳnh từng gặp mặt vài lần khi còn nhỏ, lần nào cũng là lúc mẫu thân ta và mẫu thân nàng ta đấu khẩu, nàng ta chưa bao giờ nhìn ta tử tế, ta cũng chẳng thèm để tâm tới nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-bi-tan-de-huy-hon-ca-nha-ta-deu-mac-ke-moi-thu/2.html.]
Không ngờ sau bao nhiêu năm, lại có ngày gặp nàng ta trong hoàng cung với nụ cười tươi như thế.
“Tỷ tỷ nói vậy là sao?”
Sở Huỳnh làm như không thấy vẻ mặt lạnh lùng của ta, bước lại gần vài bước, kéo tay ta.
Ta vốn không thích người khác chạm vào mình, vừa định rút tay ra thì không ngờ Sở Huỳnh nghiêng người, ngã xuống đất.
“Ta biết mẫu thân tỷ tỷ và mẫu thân ta bất hòa, tỷ tỷ cũng không ưa ta. Nhưng giờ Huỳnh Huỳnh đã là hoàng hậu, không còn là con gái một viên quan ngũ phẩm để tỷ tỷ bắt nạt nữa, sao tỷ tỷ dám đẩy ta?”
Nàng ta lớn rồi mà đầu óc vẫn không tốt hay sao? Khi nào ta đã đẩy nàng chứ?
“Cho dù ta đã chiếm mất vị trí hoàng hậu của tỷ tỷ, có lỗi với tỷ tỷ, nhưng đó là thánh ý của bệ hạ. Tỷ tỷ đây là không phục quyết định của bệ hạ sao?”
Sở Huỳnh ôm ngực, thê lương chỉ trích ta.
Tần Bách cúi người xuống với khuôn mặt đầy thương xót, để Sở Huỳnh dựa vào lòng mình, rồi ngước mắt lên, giận dữ nhìn ta.
“Vân Khanh, trẫm đúng là mù mắt rồi! Hôm qua mẫu hậu trở về nói muốn hủy hôn, trẫm vì chút tình nghĩa với ngươi mà không đồng ý. Trẫm từng nghĩ ngươi dịu dàng hiểu lễ, nên định noi theo tiền triều lập Đông Tây nhị hậu, để các ngươi ngang hàng, ngươi cũng không phải quỳ trước Huỳnh Huỳnh, chịu lép vế nàng ấy.”
“Không ngờ ngươi lại là kẻ độc ác thế này!”
Tần Bách chỉ tay vào mặt ta mà mắng.
Nhìn ngón tay hắn ta chỉ thẳng vào mũi mình, ta suýt không kìm được mà bật ra lời thô tục.
Phần đầu câu nói của hắn ta thật đúng là chuẩn không cần chỉnh.
Sao trước đây ta không nhận ra mắt hắn ta lại mù đến thế.
Giả vờ ngã lộ liễu thế mà hắn ta cũng không nhìn ra, hắn ta có thể ngồi vững trên ngai vàng được sao?
Còn chuyện lập nhị hậu Đông Tây nữa.
Đúng là một khuôn mặt dày, chịu được cả ngàn núi sông.
“Thần nữ không đẩy nàng ấy, nếu bệ hạ không tin, cứ hủy hôn đi. Tội danh này dù có đánh c.h.ế.t thần nữ, thần nữ cũng không nhận.”
Ta lạnh lùng nói.
Tần Bách nhìn chằm chằm ta, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, vừa định nói gì đó thì một thái giám hối hả chạy vào từ bên ngoài, cúi xuống ghé tai hắn ta nói nhỏ một câu.
Một lúc sau, hắn ta ngẩng đầu lên, chỉ vào cửa.
“Cút! Cút ra ngoài cho trẫm!”
Ta không quay đầu lại, thẳng bước mà đi.
Đến cổng hoàng cung, ta thấy phụ thân, mẫu thân và đại ca đều đứng bên cạnh xe ngựa chờ ta.
Trên đường về nhà, mẫu thân như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Ta vỗ nhẹ lên tay bà.
“Mẫu thân, không sao cả. Thứ có thể bị cướp đi, đều là rác rưởi.”
Ta nói xong, mẫu thân thở phào nhẹ nhõm.
6
Ngày thứ hai sau khi ta từ hoàng cung trở về, Tần Bách đã ban chiếu chỉ hủy hôn, còn gán cho ta tiếng xấu là ghen tuông, không hiền thục, chỉ thiếu mỗi việc gọi thẳng ta là mụ đàn bà đanh đá.
Sau đó, các tiểu thư quyền quý liên tục đến nhà ta mời dự tiệc.
Ta biết tâm lý thích buôn chuyện của những tiểu thư nhàn rỗi đó mạnh đến nhường nào, nên dù trong lòng không có gì, ta cũng không muốn ra ngoài để họ xem trò vui.
Mẫu thân ta thay ta từ chối tất cả.
Đúng dịp đại thọ tám mươi của ngoại tổ mẫu sắp đến.
Ta bèn ở nhà đóng cửa nửa tháng, không ra ngoài, tự tay thêu một bức *Bách thọ đồ* dâng tặng.
Ta vốn nghĩ chuyện này rồi sẽ phai nhạt theo thời gian, không ngờ lại càng ngày càng ồn ào hơn.
Ta vốn là nạn nhân của việc bị từ hôn, nhưng trong lời đồn thổi ngoài dân gian, Tần Bách và Sở Huỳnh dần được tô vẽ thành cặp đôi trẻ tuổi quen biết nhau từ sớm, yêu nhau nhưng bị cản trở không thể đến với nhau, còn ta thì trở thành kẻ thứ ba, dựa vào quyền thế của phụ thân mà ép cưới.
Thật đúng là đổi trắng thay đen.
“Phu nhân, Hoàng hậu phái người đưa thiệp mời, mời phu nhân và tiểu thư ngày mai vào cung tham gia Bách Hoa Yến.”
Lúc dùng cơm trưa, quản gia bước vào với vẻ mặt khó xử mà nói.