Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI BỊ GIẬT HÔN SỰ TA CHỌN KIẾP TU HÀNH - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-05-20 18:44:53
Lượt xem: 571

Chỉ là ta đi rất xa rồi nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ông ấy đang dõi theo mình. 

 

Mấy năm sau đó ta cũng từng tới Tấn Kinh rất nhiều lần. 

 

Mới ban đầu còn nghe thấy thủ vệ nói người Tô gia tới tìm ta. 

 

Nhưng lâu dần, bọn họ biết ta sẽ không gặp riêng bọn họ nên cũng không tới nữa. 

 

Chỉ khi gặp nhau từ xa, bọn họ hành lễ, ta gật đầu xem như trả lễ, đó là giao thoa duy nhất. 

 

16. 

 

Về sau, lâu chủ của Vấn Thiên Lâu trên Hồng Mông Sơn, nơi phụ trách việc xem bói, tính vận thế cho thiên hạ, Phó Nguyên sư bá qua đời, ta mới xin sơn chủ chức lâu chủ của Vấn Thiên Lâu. 

 

Vấn Thiên Lâu cao chín tầng và lâu chủ ở tầng cao nhất. 

 

Ta sống một mình trên lầu, thông qua các loại bói toán để xem vận thế các nơi. 

 

Ta thờ ơ lạnh nhạt với hỉ nộ ái ố của người khác. 

 

Quạnh quẽ cô đơn, nhưng lại được tôn sùng. 

 

Ta vui vẻ chịu đựng điều đó. 

 

Ta ở Vấn Thiên Lâu gần bốn mươi năm, mãi đến khi ta cảm thấy cơ thể mình đang yếu dần, cuối cùng linh lực mà ta dùng để vận hành thuật pháp không chống đỡ được các phép tính khí vận nữa thì ta mới lui xuống. 

 

Khi đó Hồng Mông Sơn đã đầy những gương mặt ta không quen thuộc, đã có hai đồng môn lên núi cùng năm với ta qua đời rồi. 

 

Một người khác thì được Trần Quốc ở phía bắc mời về làm Quốc sư, thế nên lúc này không có ở trên núi. 

 

Còn một người nữa thì canh giữ ở tàng thư lâu trên núi, một hai tháng cũng chẳng thấy ra ngoài được một lần. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-bi-giat-hon-su-ta-chon-kiep-tu-hanh/chuong-14.html.]

Trên đầu Tố Lê sư thúc đầy tóc bạc, mời ta chơi cờ với ông ấy. 

 

Ông ấy nói những năm qua ông ấy thường xuyên xuống núi đi dạo, tìm người chơi cờ, xem phong thủy cho người ta, nếu có hứng thì sẽ bói cho người ta một quẻ. 

 

Còn nếu mệt mỏi thì sẽ tìm một tiểu viện dựa núi gần sông, thả câu ngắm cảnh, ung dung tự tại. 

 

Hỏi ta có muốn đi làm bạn với ông ấy hay không. 

 

Ta sờ mái tóc đã bạc trắng hơn phân nửa của mình, nói: 

 

"Không đi đâu, lười lắm ạ. Nghe nói năm nay lại có thêm mấy tiểu đệ tử lên núi, con muốn đi xem có ai có thiên phú tốt như con không rồi dạy dỗ đàng hoàng." 

 

Dường như ông ấy đã sớm đoán được câu trả lời của ta, cười bâng quơ, nói: "Tùy con vậy." 

 

Sau đó ta cũng xuống núi rất nhiều lần, khi nào rảnh rỗi không có việc gì làm cũng sẽ đi ngao du khắp nơi. 

 

Ta có tới Tấn Kinh một lần. 

 

Lúc đi ngang qua một phủ viện khiến ta cảm thấy hơi quen mắt, mất một hồi lâu ta mới lục lại được từ trong ký ức của mình. 

 

Đó là phủ Tô thái sư khi xưa, bây giờ đã thay đổi bảng hiệu, tường viện cũng được sửa lại khiến ta suýt chút nữa là nhận không ra. 

 

Tiểu đệ tử đi theo ta nói: "Mấy năm trước Tô Thái sư và phu nhân đã qua đời rồi, Tô gia cũng tách ra ở riêng, bây giờ người ở trong Tô phủ là trưởng tử của Tô Thái sư, là quan tam phẩm." 

 

Ta à một tiếng rồi không nói gì nữa. 

 

Trong lòng lại nghĩ, tiểu đệ tử này vẫn còn hoạt bát quá, mặc dù rất thông minh nhưng chưa đủ tập trung. 

 

Chỉ cần dưới chân núi có một chút gió thổi cỏ lay là sẽ đi chú ý. 

 

Như vậy không tốt chút nào, cần phải mài giũa lại tính tình của nó mới được. 

 

Loading...