SAU KHI BỊ GIẬT HÔN SỰ TA CHỌN KIẾP TU HÀNH - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-05-20 18:39:27
Lượt xem: 132
6.
Hôn sự với Vân Dương Hầu phủ như một kíp nổ vạch ra mối quan hệ thật sự giữa ta và mẫu thân.
Sau khi được bỏ lệnh cấm túc, ta cũng ít khi ra khỏi viện.
Thực ra ta không phải người thích hoạt động mà lại rất thích yên tĩnh.
Trước kia cho dù thế nào thì ta cũng sẽ đi thỉnh an mẫu thân mỗi ngày.
Nhưng sau khi bị cấm túc thì mối quan hệ giữa ta và mẫu thân cũng lạnh nhạt đến cực điểm, vậy nên ta không đi nữa. Thỉnh thoảng khi bà nhớ tới ta thì sẽ phái người kêu ta qua đó, còn nếu không gọi thì ta sẽ không đi.
Bà cho rằng ta vẫn còn giận vì chuyện hôn sự kia, thế nên hiếm khi không răn dạy ta.
Lại một lần bị bà kêu tới để dùng bữa tối chung, sau khi ăn xong ta hành lễ chuẩn bị rời đi.
Bà ta lại kêu ta lại, nói: "Thiện An, mấy ngày nữa là tới sinh nhật của Nhàn phi nương nương trong cung, con sẽ đi với ta. Ta đã chuẩn bị váy áo cho con rồi, lát nữa sẽ cho người mang sang, con nhớ thử xem có vừa người hay không."
Ta lặng lẽ cúi đầu, trả lời bà: "Vâng ạ."
Vì thái độ lạnh nhạt của ta mà sắc mặt bà hơi tệ, nhưng bà vẫn kìm nén lại.
"Thiện An, con giận dỗi lâu như thế cũng đủ rồi. Ta là mẫu thân con, ta gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế trên vai, con phải thông cảm cho ta mới được."
Thông cảm, sao ta không thông cảm kia chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-bi-giat-hon-su-ta-chon-kiep-tu-hanh/chuong-06.html.]
Chỉ là thông cảm là một chuyện, nhưng không vui lại là chuyện khác.
Cũng như việc bà luôn miệng nói bà là mẫu thân của ta nhưng thật ra lại không thương ta vậy.
Có những thứ không phải cứ hiểu và biết là có thể mang tới kết quả tốt được.
Trả lời điềm đạm rằng: "Vâng thưa mẫu thân."
"Con!"
Thái độ của ta khiến bà nổi giận, ta nhanh chóng rời đi trước khi bà bộc phát.
7.
Mẫu thân vẫn luôn cho rằng ta còn giận dỗi với bà vì chuyện hôn sự kia, cho dù ta nói không có thì bà cũng không tin.
Thật ra bà không hiểu ta chút nào.
Bà không biết rằng đối với ta mà nói, những thứ bà có thể lấy được từ trong tay ta đều là những thứ mà ta không quá để ý, cho dù đó là đồ của mình.
Còn nếu là thứ mà ta thực sự để ý thì cho dù phải la lối khóc lóc, nổi điên chơi xấu thì ta cũng sẽ không cho bọn họ.
Giống như con mèo mà cữu cữu cho ta nửa năm trước, bộ lông của nó trắng muốt, trên đầu có một túm lông màu nâu, ta vô cùng thích nó, nâng niu nó như bảo bối vậy.