SAU KHI BỊ GIẬT HÔN SỰ TA CHỌN KIẾP TU HÀNH - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-05-20 18:37:51
Lượt xem: 193
3.
Đường tỷ là đứa con gái duy nhất của Tam thúc ta.
Năm ta bốn tuổi, ở chỗ Tam thúc nhậm chức xảy ra bạo loạn, mặc dù sau đó đã trấn áp được nhưng Tam thúc cũng hi sinh vì nhiệm vụ.
Sau khi Tam thẩm mang t.h.i t.h.ể Tam thúc quay về với cơ thể ốm yếu của mình thì cũng gục ngã, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đường tỷ đã trở thành cô nhi.
Bình thường tổ mẫu vốn đã thiên vị gia đình Tam thúc nhiều hơn, sau chuyện đó thì bệnh nặng một đợt, từ đó về sau che chở đường tỷ như bảo bối của mình.
Mẫu thân của ta là đại bá mẫu của đường tỷ và là con dâu trưởng trong tộc.
Bà phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc đường tỷ, vậy là từ đó mẫu thân ta cứ như đã trở thành mẫu thân của đường tỷ vậy.
Trong phủ mua sắm cái gì cũng để đường tỷ được chọn trước, còn lại mới tới lượt những tỷ muội khác được chọn.
Hoặc là nếu trong phòng ta có thứ gì khiến đường tỷ nhìn lâu hơn một chút, khen ngợi một câu là không tới một ngày đã bị mẫu thân đưa tới phòng đường tỷ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-bi-giat-hon-su-ta-chon-kiep-tu-hanh/chuong-03.html.]
Còn nếu ta để ý thứ gì trong phòng đường tỷ thì đó là ta tầm mắt hạn hẹp, tham lam, sau đó bị mắng bị phạt.
Lúc ta sinh bệnh thì mẫu thân nói rằng bà bận, kêu ma ma canh chừng ta.
Còn lúc đường tỷ sinh bệnh thì bà lại có thể túc trực ở bên không ngủ không nghỉ, đến tận khi đường tỷ khỏi hẳn hoàn toàn.
Con gái các nhà chơi với nhau, có người nói chuyện khiến đường tỷ không vui thì mẫu thân có thể kéo mẫu thân của người đó để nói chuyện cả buổi sáng.
Trong khi nếu ta xảy ra mâu thuẫn gì với người khác, thì mẫu thân lại nói là vì tính tình ta không tốt, không đủ rộng lượng, chuyện nhỏ thế này cũng tính toán chi ly.
Mấy năm trước ta còn nhỏ tuổi, từng lén tìm mẫu thân để khóc lóc.
Vậy mà bà lại nói: "Thiện An, tỷ tỷ của con không có cha mẹ nên ta phải cưng chiều con bé hơn một chút thì mới công bằng được."
Rồi lại nói: "Tỷ tỷ của con không có cha mẹ đã đủ đáng thương rồi, con giành những thứ vô dụng đó để làm gì."
Khi đó ta cảm thấy lời mẫu thân nói cũng khá có lý, mặc dù cảm thấy có gì đó là lạ nhưng cũng không khóc lóc nữa.
Đến tận sau này, khoảng cách giữa ta và mẫu thân càng ngày càng xa, vết rách càng lúc càng lớn thì ta mới phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào mà ta đã không còn mẫu thân nữa rồi.