Sau Khi Bị Chôn Sống - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:38:52
Lượt xem: 123
Nhưng anh ta vẫn im lặng.
Im lặng rất lâu.
"Tôi cầu xin anh..."
Vào lúc này, một người mẹ tuyệt vọng, có thể nói gì đây.
"Con gái tôi..." Tôi nói.
"Con gái tôi bị chứng mất ngôn ngữ." Tôi khóc nức nở: "Hôm nay, là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy, con bé gọi tôi là mẹ."
"Tôi còn muốn nghe con bé nói chuyện với tôi, tôi còn muốn dạy con bé hát, nói với con bé thật nhiều chuyện."
"Tôi rất muốn nghe con bé gọi tôi một tiếng mẹ nữa."
"Nhưng tôi không bao giờ còn nghe thấy tiếng con bé nữa."
Anh ta chỉ im lặng.
Chỉ để lại tôi tuyệt vọng khóc.
Trái tim đã chìm xuống đáy vực.
Cô ta g i ế t con gái tôi, đá xác con gái tôi ra vệ đường. Nhưng lại dễ dàng rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Dựa vào đâu.
Dựa vào đâu chứ?!
"Tôi... sẽ thử xem." Đột nhiên, anh ta nói.
Tôi sững sờ.
"Nhưng không phải vì số tiền đó..."
"Tôi cũng có con."
Anh ta dừng lại một chút.
"Tôi cũng từng có một đứa con."
Tôi hiểu ra ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-bi-chon-song/chuong-11.html.]
Nếu anh ta có con thì làm sao có thể một mình chạy đến nơi này, kiếm số tiền đầy nguy hiểm như vậy.
Trừ khi, anh ta cũng giống như tôi, đã mất đi đứa con của mình.
Thật đáng tiếc, những chuyện đã xảy ra với anh ta trong quá khứ, tôi không còn thời gian để hỏi nữa.
Không khí ngột ngạt, quan tài tối tăm.
Tôi hít thở bình oxy, tim đập thình thịch.
"Vấn đề là... tôi g i ế t cô ta thế nào, tôi còn không biết cô ta ở đâu."
"Tôi sẽ nói cho anh biết cô ta ở đâu."
Não tôi hoạt động với tốc độ cao.
Còn nhớ, tôi và bạn thân đã nói chuyện điện thoại lần cuối, phát hiện ra cô ta đang ở trên một chiếc xe đang chạy.
Lúc đó tôi đã rất bối rối, điều này không hợp lý, cô ta đáng lẽ phải luôn canh giữ gần quan tài của tôi mới đúng.
Nếu không, nếu tôi bị ngạt c h ế t sớm thì ai sẽ nói mật khẩu cho cô ta? Cô ta sẽ không nhận được một xu nào.
Nghĩ kỹ hơn, thậm chí cô ta không nên chôn sống tôi, mà phải tra tấn tôi mới đúng, như vậy mới đảm bảo tôi còn sống trước khi nói ra mật khẩu...
Nhưng bây giờ, tôi đã có kết luận.
Chỉ có một khả năng và chắc chắn là khả năng này!
Nhóm vũ trang ở địa phương đó, không có mối quan hệ gì đặc biệt với cô ta, chỉ là nhận tiền của cô ta, giúp cô ta làm việc.
G i ế t người chẳng qua là chuyện cơm bữa, chỉ cần thỏa thuận xong giá cả thì tự nhiên có thể giúp cô ta.
Đã là giao dịch tiền bạc.
Cô ta đương nhiên không dám ở lại đây lâu!
Nếu để nhóm vũ trang ở địa phương phát hiện ra cô ta nắm giữ một khoản tiền lớn như vậy, cô ta cũng không sống nổi!
Đây cũng là lý do tại sao, khi tôi bị s.ú.n.g dí xuống xe, ngoài việc bắt tôi giao ra mật khẩu, cô ta không nói thêm lời nào khác.
Vì vậy, khi nhìn thấy tôi bị chôn sống, chắc chắn cô ta đã đưa con gái tôi lên chiếc xe địa hình đó, quay trở lại cửa khẩu. Càng nhanh càng tốt!
"Trần Dục, cô ta đang trên đường đến cửa khẩu!"