Sau Khi Ánh Trăng Sáng Có Dị Năng - 12
Cập nhật lúc: 2024-07-05 15:48:45
Lượt xem: 278
"Khi nào anh phát hiện ra cô ta có gì đó không ổn?"
Phong Dục: "Ánh mắt cô ta nhìn cô trên du thuyền đêm đó không đúng."
Tôi: "??"
Luôn bị chú ý.
Trong lòng không hiểu sao lại vui vẻ.
Đến bệnh viện.
Bác sĩ băng bó vết thương cho Phong Dục.
Phong thủy luân chuyển.
Anh ta nhập viện, tôi ở bên cạnh.
Thế là tối hôm đó, tôi nhét cháo vào lỗ mũi anh ấy.
"Phó Ninh Uyển!"
Phong Dục nghiến răng trừng mắt nhìn tôi.
Tôi vỗ đầu anh ta, như đang vuốt ve một chú chó.
Thực ra là tay tôi xuyên qua cái tên trên đỉnh đầu anh ta.
Phó Ninh Uyển, cái tên ấy vẫn luôn không thay đổi.
46
Vị hôn thê của Phong Dục căn bản không chết.
Là anh ta cố tình tung tin để nhử Phó Giang Tuyết.
Bởi vì Phó Giang Tuyết phát hiện cốt truyện đã bị lệch hướng.
Trong cốt truyện gốc, Phong Dục căn bản không có vị hôn thê.
Cô ta nghi ngờ đã xảy ra lỗi hệ thống.
Vì đã có lỗi hệ thống rồi, vậy thì cứ để tôi nhận cơm hộp sớm vậy
Sớm muộn gì cũng c.h.ế.t cả thôi.
Tôi thật sự biết ơn vì sau khi cho Phó Giang Tuyết một trận đòn nhừ tử, thế giới vẫn chẳng hề sụp đổ.
Vậy nên chắc là ổn rồi.
Chúng tôi đưa Phó Giang Tuyết vào bệnh viện tâm thần.
Bố tôi và mẹ kế đều không thể cản được.
Bởi vì Phó Giang Tuyết có ý định g.i.ế.c người.
Nhân chứng là Phong Dục và Giang Trì.
Nhà họ Phong thế lực rất lớn, cộng thêm bà ngoại ông ngoại, ông bà nội tôi, lại còn có mẹ tôi bay từ tận Bắc Cực về…
Bố tôi sợ rồi.
Trong bệnh viện tâm thần, Phó Giang Tuyết nhìn tôi với vẻ mặt quái dị.
"Còn một bí mật nữa, cả đời cô cũng không bao giờ biết được đâu!
“Cô có muốn biết không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-anh-trang-sang-co-di-nang/12.html.]
"Lại đây, van xin tôi đi!"
Tôi, "!!"
"Bác sĩ, mau lôi cái kẻ tâm thần này đi đi!"
Bí mật gì mà tôi chẳng muốn biết cơ chứ.
Nhưng tại sao ông của Tiểu Minh sống được tới chín mươi chín tuổi?
Bởi vì ông ấy chẳng bao giờ hỏi tại sao cả!
Haha!
Cho nên dù đây có là một cuốn sách hay là một thế giới hư cấu thì đã sao?
Có hề gì đâu?
Dù là một cuốn sách, thì đó cũng là thế giới của tôi.
Tôi chạy tới ôm chầm lấy bà ngoại ông ngoại, ông bà nội, mẹ tôi, à, còn có cả dàn hậu cung phía sau mẹ tôi nữa chứ.
Hậu cung của mẹ tôi toàn những mỹ nhân xinh đẹp, quần áo màu tóc mỗi người một vẻ.
Giống hệt như một con công đang xòe đuôi vậy.
Mẹ tôi, ngạo nghễ đứng đó.
Ôm tôi vào lòng.
"Chào con gái yêu."
"Lại đây, mau chào hỏi..."
Phía sau có người kéo tôi ra.
Là Phong Dục.
"Ấy ấy ấy!" Tôi bị kéo đi xềnh xệch.
Mẹ tôi và dàn hậu cung của bà đuổi theo phía sau.
Bà ngoại ông ngoại tôi vung gậy đánh người.
Ông bà nội tôi đuổi theo hùa vào.
Thật là náo nhiệt!
Phong Dục vẫn lạnh tanh, "Đừng có học theo bà ấy!"
Tôi: "??"
Thật ra tôi thấy...
"Mẹ tôi ngầu quá trời!"
"Tôi cũng muốn như vậy!"
Một cú đánh giáng xuống đầu tôi.
Tôi ôm đầu, tức điên lên.
"Phong Dục, anh c.h.ế.t đi cho tôi!"
Phong Dục không thể c.h.ế.t được.
Nếu Phong Dục chết, tôi sẽ phải sống cô độc cả đời.
Bởi vì tôi chính là vị hôn thê mù quáng của anh ta.
Tại sao tôi lại là vị hôn thê của Phong Dục cơ chứ?