Sau Kết Hôn, Tôi Yêu Đương Nồng Nhiệt - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:29:58
Lượt xem: 758
“Ôn Nhan, anh vừa điều tra gã đà ông ngoại quốc đó rồi.”
“Anh ta rất bình thường.”
“Không cao bằng anh, không khỏe bằng anh cũng không to lớn bằng anh. Chi bằng em quay lại, thử với anh lần nữa.”
Thật lòng thì Trần Tấn Nam đã nói giảm nói tránh đi rồi.
Ba An Cửu đâu chỉ không cao to bằng anh ấy.
Thực ra, anh ta trông giống một cô gái đẹp sắc sảo và yếu mềm hơn cơ.
“Chúng ta cũng sinh một bé gái, đảm bảo sẽ đẹp hơn bé con lai tây kia.”
Đôi mắt rực lửa của Trần Tấn Nam nhìn như đóng đinh vào tôi.
Dáng người anh ấy rất cao, hai năm qua khí thế lại càng mạnh mẽ đáng sợ.
Tôi hơi thất thần nhớ về quá khứ.
Sau khi kết hôn, quả thật chúng tôi chung sống cực kỳ thoải mái.
Đôi khi tôi gần như không dám tin nó là thật.
Tôi đã từng có một đoạn quá khứ với một người nghiêm túc, cứng nhắc, lạnh lùng và kiêu ngạo như Trần Tấn Nam.
“Làm sao anh biết chắc chắn sẽ sinh con gái chứ?”
“Hơn nữa, anh là đích tôn nhà họ Trần, ba mẹ anh càng hy vọng anh có con trai đó.”
Chung quy thì nhà người ta có cà núi tiền núi bạc đợi người thừa kế kia mà.
“Anh không có thành kiến gì về việc con trai hay con gái. Anh chỉ thấy nếu như có một cô con gái giống em, hẳn sẽ đáng yêu lắm.”
Trần Tấn Nam gạt lọn tóc xoăn hơi rối bên thái dương tôi: “Em có muốn suy nghĩ thêm không?”
24.
Vừa nãy thời gian gấp rút, Trần Tấn Nam chỉ nắm được vài thông tin cơ bản về người đàn ông đó.
Nhưng có thể chắc chắn một điều, Ôn Nhan và anh ta chưa đăng ký kết hôn, hiện tại cô ấy còn độc thân.
Mà cô bé này đã hơn hai tuổi rồi.
Rõ ràng, không phải do Ôn Nhan sinh.
Anh ấy hơi nghi ngờ, người đàn ông này cũng không phải là đối tượng yêu thầm của Ôn Nhan.
Gu của cô ấy hình như không phải đàn ông kiểu này.
Nhưng nếu anh ta có thể, tại sao Trần Tấn Nam anh lại không thể?
Anh ấy tự thấy mình sẽ không hề thua kém tên đàn ông vừa biết tô son trét phấn, vừa thích mặc đồ hồng kia.
25.
Tôi ngăn không nổi phải tự giễu chính mình rồi đẩy anh ấy ra.
“Trần Tấn Nam, em là công cụ sinh hộ rẻ tiền vậy à?”
“Chị em không sinh được thì em phải sinh thay cho chị ấy?”
Ở đây có một rổ Pandas
“Chị em thì có liên can gì?”
Trần Tấn Nam bối rối.
Tôi tức đến bật cười: “Phải, không quan hệ gì tới chị em hết. Đều do một mình anh muốn làm thế này.”
“Ôn Nhan, có phải em hiểu lầm gì rồi không?”
“Em có thể hiểu lầm gì chứ?”
“Anh thích chị ấy, không phải chuyện là thế sao?”
26
“Anh thích chị ấy?”
Như thể Trần Tấn Nam nghe được chuyện hài: “Ôn Nhan, An Cửu sốt, em cũng sốt theo à?”
“Em không có ấm đầu, em rất tỉnh táo.”
“Thật ra hai năm trước, ngày chị ấy về nước, em đã biết hết rồi.”
“Em biết cái gì?”
“Anh thích chị ấy.”
“Đây vốn dĩ là chuyện vô căn cứ.”
“Nếu không thích thì tại sao một buổi tối lại lén nhìn chị ấy tới mấy lần?”
“Tại sao lại bối rối đến mức rơi muỗng, đổ canh.”
Trần Tấn Nam dứt khoát kéo tôi sang một bên và ngồi xuống: “Để anh giải thích từng chuyện một cho em.”
“Không có gì phải giải thích hết. Chúng ta đã ly hôn rồi, chẳng liên quan gì nhau. Anh cũng không cần giải thích với em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-ket-hon-toi-yeu-duong-nong-nhiet/chuong-6.html.]
“Vậy là em ly hôn anh vì em cho rằng anh thích chị của em?”
Tôi không lên tiếng.
“Anh nghĩ nhất định mình phải giải thích rõ ràng. Anh và chị của em không có bất kỳ quan hệ nào cả.”
“Không có?”
“Anh thừa nhận tiệc tối hôm đó anh nhìn chị em khá nhiều.”
“Nhưng anh chỉ ngạc nhiên và sốc thôi. Anh muốn xác nhận vài chuyện nên mới thành ra như vậy.”
“Anh muốn xác nhận cái gì?”
Tôi thực sự không tưởng tượng được chuyện này còn có thể lật bàn thế nào.
“Anh có một người anh em chí cốt chơi từ nhỏ tới lớn tên Thẩm Tự.”
“Mấy năm trước cậu ấy nói ra nước ngoài tìm bạn gái rồi sau đó mất tích.”
“Mà người bạn gái cậu ấy tìm, chính là chị của em. Bọn anh quen biết nhau thời đại học.”
Mắt tôi chợt trợn tròn. Tôi biết chị mình trước kia từng yêu đương một lần.
Vì sức khỏe của chị ấy mà không thể không chia tay.
Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng đó là Trần Tấn Nam…
“Sau đó, có người bạn ở nước ngoài bảo trước khi mất liên lạc với Thẩm Tự, cậu ấy đã tranh cãi một trận rất lớn với chị của em.”
“Sau khi cãi vã, Thẩm Tự lái xe rời khỏi chỗ chị em.”
“Có điều manh mối tới đây thì đứt đoạn, phía cảnh sát cũng không có tiến triển gì.”
“Họ nghi ngờ có liên can tới chị em?”
Trần Tấn Nam khẽ gật đầu:
“Nhà họ Thẩm từng nghi ngờ, anh và người bạn kia cũng có hoài nghi.”
“Về sau, nhà họ Thẩm cũng cho người đi điều tra. Chị gái em không khỏe, một năm thì tận sáu tháng nằm viện, chị ấy vốn không có khả năng gây án.”
“Anh và chị gái em chỉ là bạn thời đại học, cũng đã nhiều năm không gặp.”
“Cho nên tối đó khi gặp mặt, anh đã rất bất ngờ, rồi nhịn không được muốn tìm ra đầu mối thông qua chị ấy.”
“Bởi vậy mà nhìn chị mấy khá nhiều.”
“Còn về việc em nói rơi muỗng, đổ canh là do nhìn chị em khiến anh không thể không nhớ tới Thẩm Tự.”
Vẻ đau khổ và rối bời không cách nào che giấu trên gương mặt Trần Tấn Nam.
“Mấy năm qua không biết cậu ấy còn sống hay đã c h ế t, bạn bè tụi anh nhớ tới cậu ấy không khỏi thấy đau lòng.”
“Trần Tấn Nam, anh cũng nghi ngờ có liên can tới chị em sao?”
Tôi không thể tin rằng chị tôi có liên quan tới chuyện này.
“Nhan Nhan, thật ra năm đó…”
“Chị em có tỏ tình với anh. Chỉ có điều anh không hề có tình cảm nam nữ gì với chị ấy. Cho nên, anh cự tuyệt.”
“Gần nửa năm sau, chị ấy đã ở bên Thẩm Tự.”
“Bởi vì quan hệ giữa anh và Thẩm Tự mà chuyện chị ấy từng tỏ tình với anh, anh chưa bao giờ nói qua với bất kỳ ai, ngay cả Thẩm Tự cũng không biết.”
27.
“Trần Tấn Nam.”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo anh ấy:
“Hai năm trước tại tiệc tối mừng chị em về, anh về nhà rồi lại nói có chuyện phải ra ngoài. Anh đi gặp chị em sao?”
Trần Tấn Nam suy nghĩ rồi vội lắc đầu: “Không có. Sao anh có thể gặp riêng chị em chứ?”
“Là mẹ Thẩm Tự gọi cho anh. Bác bảo là có nhận một cuộc điện thoại kỳ lạ. Mọi người nghi có liên quan tới Thẩm Tự nên bảo anh ghé qua.”
“Vậy tại sao lúc đó anh không nói cho em biết?”
“Bởi vì ba mẹ Thẩm Tự luôn nói với người ngoài rằng Thẩm Tự định cư ở nước ngoài. Hai bác không muốn những tin đồn xấu bị tung ra.”
“Cho nên từ trước đến nay anh cũng không nói chuyện này với em.”
Tôi bất ngờ vỡ lẽ ra mọi thứ.
Tối đó chị tôi cố tình gạt tôi, nói rằng Trần Tấn Nam đi tìm chị ấy.
Tất cả mọi chuyện sau đó cũng do chị tôi cố tình hoặc vô ý dẫn dắt để tôi hiểu lầm.
Còn tôi, bởi vì lòng tin cùng sự áy náy với chị ấy suốt từ nhỏ đến lớn mà hiển nhiên không mảy may nghi ngờ.
Nhưng tại sao chị ấy lại đối xử với tôi như vậy.
Vì trong lòng không thể từ bỏ Trần Tấn Nam và vẫn còn thích anh ấy ư?
Vậy thì tại sao chị ấy lại ở bên Thẩm Tự?