Sau Kết Hôn, Tôi Yêu Đương Nồng Nhiệt - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:27:27
Lượt xem: 605
Thế là hôm sau thức dậy, làm công tác tư tưởng đâu vào đấy rồi thì tôi gọi điện thoại cho bạn chí cốt.
“Nhan Nhan, cậu đợi đấy, chị đây sắp xếp cho cậu mười tám tiếp viên nam!”
“Tớ đảm bảo khiến cậu vui tới không nhớ nổi lão Trần Tấn Nam kia!”
“Phải đẹp hơn anh ấy.”
“Chốt!”
“Còn phải khỏe hơn anh ấy, cao hơn anh ấy, giỏi hơn anh ấy.”
Buổi chiều, tôi và bạn thân xông vào trung tâm thương mại đ i ê n c u ồ n g mua sắm.
Tôi còn mua cả chiếc túi hàng hiệu sang trọng cho bạn thân bằng thẻ của Trần Tấn Nam.
Cuối cùng, tôi rinh một đống chiến lợi phẩm về nhà.
Đến tối đi h ộ p đ ê m, bạn thân còn chuẩn bị sẵn chiến giáp cho tôi.
Chỉ là cô ấy hơi do dự:
“Nhan Nhan, lỡ chồng cậu biết tớ nối g i á o cho g i ặ c, liệu có xử tớ không vậy?”
“Cậu nghĩ quá lên rồi.”
Tôi nhặt mảnh vải nhỏ xíu này lên, cười giễu chính mình: “Anh ấy không quan tâm tớ đâu.”
“Các cậu… cãi nhau à? Hay là anh ấy làm gì có lỗi với cậu rồi?”
Bạn thân lo lắng hỏi han tôi.
“Nhược Nhược, tớ không muốn nhắc tới anh ấy.”
“Được, được, được. Vậy chúng ta không nhắc anh ấy nữa. Cậu mau đi thay đồ với trang điểm đi. Chúng ta q u ẩ y suốt đêm nào.”
Tôi thay váy và bước ra, nhỏ bạn thân nhìn tôi chòng chọc: “Tại sao tớ không phải là đàn ông chớ?”
“Có phải hơi bốc không?”
Tôi kéo phần cổ chữ V khoét sâu lên, có chút mất tự nhiên.
“Cậu thế này gọi là tạo phúc cho chúng sinh.”
Nhỏ bạn hối tôi trang điểm: “Mau tay lẹ chân lên coi, tối nay chị đây phải xem cậu đại s á t tứ phương.”
Trên đường đến h ộ p đ ê m, tôi mượn điện thoại bạn thân.
Chúng tôi quen biết nhiều năm, cô ấy cũng có wechat của chị tôi.
Đôi khi con người ta cứ thích tự ngược mình.
Tôi nhìn hình đại diện của chị tôi hồi lâu rồi vẫn bấm vào.
Các khoảnh khắc của chị tôi có thể xem được trong vòng một tháng.
Cái cuối cùng dừng lại ở tuần trước.
Không có cái tôi thấy tối hôm kia.
Có lẽ tối đó sau khi trao đổi qua điện thoại với tôi xong thì chị ấy đã xóa đi.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Tôi không nhịn được mà nhớ về ánh mắt Trần Tấn Nam nhìn chị tôi.
Loại cảm xúc muốn kìm nén nhưng kìm không nổi, nén không xong đó, so với ánh nhìn trực tiếp lại càng đau hơn.
Thôi bỏ đi.
Tôi trả điện thoại cho bạn thân.
Đồ vật phải giành g i ậ t thì thật vô vị.
Có vẻ như tôi đã nhẹ nhõm hơn, nhưng nỗi khó chịu trong lòng ít nhiều vẫn còn đè nặng.
Do đó, người chưa từng mê rượu như tôi, vì tức đến váng đầu mà uống nhiều hơn mấy ly.
Người ta nói rượu có thể làm tê l i ệ t mọi thứ.
Nhưng rõ ràng tôi đã uống say rồi, mà trong đầu chỉ toàn là Trần Tấn Nam.
Mấy nam tiếp viên trước mặt tôi.
Không có người nào cao bằng Trần Tấn Nam hay có khuôn mặt đẹp như anh ấy.
Chẳng có ai khí chất được như anh ấy, chẳng có ai hoàn hảo bì kịp anh ấy.
Ngay cả cơ bụng cũng không đẹp và săn chắc bằng.
Di động của bạn thân reo như đòi m ạ n g. Cô ấy loạng choạng đứng dậy ra ngoài nghe.
Người đẹp trai nhất trong nhóm nam tiếp viên thuận thế ngồi bên cạnh tôi.
“Chị gái, tâm trạng không tốt sao?”
“Tôi uống với chị vài ly nhé.”
Chàng trai độ hai mươi tuổi, đôi mắt còn vương đôi chút đơn thuần, trong sáng.
Cũng vì vậy mà không khiến cho người khác thấy khó chịu.
Tôi cụng ly với cậu ta.
Nhạc sàn nổi lên, nam nữ thanh niên đều ào ra sàn nhảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-ket-hon-toi-yeu-duong-nong-nhiet/chuong-4.html.]
Tôi ngồi yên bất động, chàng trai bên cạnh cũng không nhúc nhích.
Chúng tôi tám chuyện câu được câu mất.
Cho đến khi nhỏ bạn nghe điện thoại trở về với vẻ mặt kỳ lạ.
Tôi đang định hỏi cô ấy sao đi lâu thế, thì trông thấy khuôn mặt lạnh tanh đến dọa người của Trần Tấn Nam.
Không phải anh ấy đi công tác Thụy Sĩ sao? Phải đi ít nhất năm ngày mà?
Ở đây có một rổ Pandas
Tại sao thình lình xuất hiện ở trước mặt tôi?
Nhỏ bạn thân cúi đầu đứng sang một bên, không dám hé răng với tôi tiếng nào.
Phía sau Trần Tấn Nam là mười mấy vệ sĩ.
Một đám người hùng hổ tiến vào như vậy, tức khắc gây náo động không nhỏ.
Tiếng nhạc đột ngột dừng lại. Nam thanh nữ tú vốn đang nhảy nhót hồ hởi đều dừng động tác, ngạc nhiên nhìn về hàng ghế bên này.
Người phụ trách h ộ p đ ê m mồ hôi đầm đìa chạy vội tới.
Trước tiên là cẩn thận từng li từng tí nhận lỗi với Trần Tấn Nam, kế đến lạnh lùng quát tháo nam tiếp viên đang ngồi kế tôi: “Còn không cút ra ngoài!”
Có vẻ như chàng trai bị dọa thật, hoảng hốt đứng dậy bỏ đi.
“Cậu không được đi!”
Tôi chỉ vào cậu ấy: “Cậu cứ ngồi cạnh tôi.”
Ánh mắt Trần Tấn Nam đột nhiên tối sầm: “Ôn Nhan.”
Tôi trừng anh ấy, đôi mắt đỏ hoe: “Anh dựa vào cái gì mà quản em?”
“Trước khi quản em sao anh không tự lo cho mình đi!”
Tôi rống lên, nước mắt không chịu nghe lời rơi xuống.
Trần Tấn Nam bước tới trước mặt tôi: “Ôn Nhan.”
Giọng anh ấy đã dịu lại, anh ấy vươn tay lau nước mắt cho tôi.
Nhưng tôi lại gạt phăng đi.
Anh ấy cũng không hề khó chịu mà cởi áo vest ra choàng cho tôi.
“Anh để em yên.”
Tôi đẩy tay anh ấy ra lần nữa và ném áo sang một bên.
Tôi cầm túi xách, lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài.
“Ôn Nhan…”
“Thỏa thuận ly hôn ở trên bàn trong phòng làm việc của anh, đơn từ chức đã gửi vào email cho anh rồi.”
Hơi men khiến đầu tôi đau dữ dội, tôi muốn nôn.
Nhưng tôi càng sợ mình sẽ khóc trước mặt Trần Tấn Nam.
Càng sợ hãi hơn nữa khi tuyến phòng vệ tâm lý khó khăn lắm mới xây nên sẽ dễ dàng sụp đổ.
“Những chuyện này đợi em tỉnh rượu rồi hẵng nói.”
Trần Tấn Nam khóa chặt cổ tay tôi rồi lại lần nữa khoác áo cho tôi: “Bây giờ theo anh về nhà trước.”
“Em không về. Đã nói là mặc kệ em, anh nghe không hiểu hả?”
Tôi dùng hết sức lực đẩy anh ấy.
Sắc mặt Trần Tấn Nam từ từ trầm xuống: “Ôn Nhan, rốt cuộc em quậy cái gì vậy?”
Tôi thực sự không muốn khóc lóc trước mặt anh ấy.
Từ xưa đến nay, tôi chưa từng là một đứa mít ướt.
Nhưng khi đối diện với Trần Tấn Nam, dường như tuyến lệ của tôi mong manh vô cùng.
“Em quậy?”
Tôi cố gắng muốn nhìn cho rõ người đàn ông trước mắt mình.
Anh ấy là chồng tôi, là người đàn ông tôi yêu thầm rất lâu, lâu lắm rồi.
Chúng tôi đã làm hết những chuyện thân mật nhất thế gian.
Nhưng giờ đây lại trở thành một đôi xa lạ nhất.
Quan hệ vợ chồng là quan hệ gần gữi nhất mà cũng xa cách nhất. Lời thật lòng này quả là có đạo lý.
“Chỗ này phức tạp, bát nháo quá, chúng ta về nhà nói cho rõ.”
“Chẳng có gì để nói cả.”
“Ôn Nhan.”
Đáy mắt Trần Tấn Nam đỏ ngầu đầy mỏi mệt.
Tôi dời tầm mắt, không muốn cho bản thân mềm lòng.
“Anh đi đi, em về chỗ của Nhược Nhược.”
Nhưng Trần Tấn Nam chẳng thèm nhiều lời với tôi nữa.
Anh ấy trực tiếp nắm chặt cổ tay tôi, ép tôi lên xe.