Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Kết Hôn, Tôi Yêu Đương Nồng Nhiệt - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-10 20:30:59
Lượt xem: 725

Sau khi bí mật kết hôn cùng Trần Tấn Nam, có dạo tôi cảm thán với nhỏ bạn thân rằng được thế này đã quá hời rồi.

 

Ở công ty anh ấy khoác lên mình trang phục công sở chỉnh tề, điệu bộ nghiêm túc, không tùy tiện nói cười.

 

Toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, cấm d ụ c, khuôn mặt đó càng nhìn càng không chê vào đâu được.

 

Nhiều lần anh ấy vận vest hôn tôi, chân tôi mềm nhũn đến độ đứng còn không vững.

 

Nhưng thân phận tôi trên công ty là thư ký nhỏ bên cạnh anh ấy.

 

Con người Trần Tấn Nam công, tư cực kỳ rạch ròi.

 

Đến nỗi dưới hàng trăm cặp mắt, mà chẳng có lấy một người phát hiện ra sự mờ ám giữa chúng tôi.

 

Cũng giống như khuôn mặt lạnh lùng và thái độ chuyên nghiệp của anh ấy đang phê bình tôi lúc này.

 

Tôi cứ có ảo giác anh ấy vốn không phải chồng tôi thế nào ấy.

 

Giáo huấn xong xuôi, tôi tủi thân đang định đi ra cùng mọi người thì Trần Tấn Nam lại kêu tôi đứng lại: “Thư ký Ôn ở lại một chút.”

 

Mọi người đều gửi gắm ánh mắt “tự cầu phúc đi thôi” cho tôi rồi ào ào chuồn cho lẹ.

 

Tôi đứng trước bàn làm việc của Trần Tấn Nam, lòng còn hơi bốc hỏa.

 

Mỗi tháng cho tôi có tám ngàn tệ, còn muốn ă n h i ế p tôi.

 

“Tổng giám đốc Trần, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

 

Trần Tấn Nam đóng nắp bút máy, tháo cặp kính gọng vàng ra đặt sang một bên rồi mới nhìn sang tôi: “Nhan Nhan, lại đây.”

 

Tôi liếc nhìn anh ấy, muốn tìm dũng khí để từ chối.

 

Nhưng ánh mắt vừa rơi lên khuôn mặt anh ấy đã không chịu rời đi.

 

Có lẽ cường độ làm việc cao khiến anh ấy hơi mệt mỏi.

 

Anh ấy ngả vào lưng ghế, tư thế nghiêm chỉnh thường ngày lúc này có hơi buông lỏng.

 

Vest được nới ra, để lộ sơ mi xám đen bao trọn phần eo và cơ bụng rắn chắc, thon gọn.

 

Trong đầu tôi không khỏi nghĩ tới đủ thứ linh tinh.

 

Cuối cùng toàn là hình ảnh xấu hổ của tôi khi c ư ỡ i lên nó tối qua.

 

“Giận rồi?” Trần Tấn Nam thấy tôi bất động thì hạ giọng.

 

“Hồi nãy anh hung dữ với em.”

 

Tôi trừng anh ấy, nhưng uất ức trong lòng đã vơi được non nửa.

 

Khi tôi bước tới trước mặt anh ấy thì bị anh ấy ôm lại ngồi lên đùi anh.

 

Lúc tôi chạm vào cơ bụng săn chắc đó lần nữa, những bực dọc còn sót lại cũng tan thành mây khói.

 

“Bảo em gửi văn kiện, em lại gửi cho anh mẩu truyện H, không đáng phê bình à?”

 

Trần Tấn Nam xoa xoa trái tai tôi: “Còn đau không?”

 

Cái này là vì muốn xinh đẹp trong lễ cưới mà trước khi kết hôn tôi đã đi bấm lỗ mới.

 

Kết quả là nó bị viêm mấy ngày liền và tôi không dám chạm vào.

 

“Không còn đau lâu rồi.” Tôi nhoài người tới trước n.g.ự.c anh ấy, giống như chú mèo được v u ố t  v e, một chút cáu bẳn cũng chẳng có.

 

Còn thật thà xin lỗi: “Sau này em nhất định nghiêm túc làm việc, tuyệt đối không phạm lỗi như vậy nữa.”

 

“Biết sai là tốt rồi.”

 

“Trần Tấn Nam.” Tôi gọi tên anh ấy.

 

“Ừm.”

 

Ngón tay anh ấy đặt lên eo tôi, thi thoảng xoa bóp.

 

“Chồng ơi…”

 

Tôi thấp giọng gọi.

 

Yết hầu Trần Tấn Nam cuộn lên xuống.

 

Ánh mắt rơi vào cổ áo sơ mi trắng của tôi.

 

Đây là đồng phục hè thống nhất của ban thư ký, tôi lần đầu mặc nó.

 

Hình như size hơi nhỏ, phần n.g.ự.c ôm sát rất căng.

 

“Về sau không được mặc thế này.”

 

Ngón tay Trần Tấn Nam rời khỏi eo tôi, bắt đầu chậm rãi tháo đồng hồ.

 

Tôi căng thẳng: “Chồng ơi, đây là văn phòng…”

 

“Không ai dám vào cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-ket-hon-toi-yeu-duong-nong-nhiet/chuong-1.html.]

 

Đương nhiên tôi biết không ai dám vào rồi.

Ở đây có một rổ Pandas

 

Nhưng Trần Tấn Nam giày vò cũng phải mất hai tiếng đồng hồ trở lên.

 

Một cô thư ký nhỏ như tôi ở lại phòng sếp tổng tận hai tiếng…

 

Tới lúc đó không biết người ta sẽ bàn tán ra sao!

 

“Sợ cái gì?”

 

Trần Tấn Nam để đồng hồ sang một bên và đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi rồi.

 

Tôi không khỏi nuốt nước bọt.

 

Mắt đã chẳng thể nào dời khỏi cơ n.g.ự.c của anh ấy.

 

“Người khác sẽ nghĩ lung tung đó…”

 

“Nghĩ lung tung cái gì?”

 

Trần Tấn Nam luôn tay kéo vạt áo sơ mi ra.

 

Rồi lại nắm tay tôi đặt lên khóa thắt lưng da của anh ấy: “Nhan Nhan, cởi ra giúp anh.”

 

Lý trí tôi muốn từ chối, nhưng tay lại cởi thắt lưng một cách thành thạo.

 

Còn nôn nóng muốn s ờ phần cơ bụng rắn chắc kia.

 

“Người ta sẽ nói em d ụ d ỗ cấp trên…”

 

“Chẳng lẽ không phải là anh chơi quy tắc ngầm với như ký nhỏ của mình à?”

 

Tôi ngăn không nổi mặt đỏ bừng, tim nhảy loạn.

 

Mẩu truyện ngắn trên mạng tôi gửi cho Trần Tấn Nam hôm nay chính là tình tiết tổng tài băng lãnh c ấ m d ụ c chơi quy tắc ngầm với thư ký nhỏ!

 

“Trần Tấn Nam…”

 

“Lát nữa làm sao em ra ngoài đây!”

 

“Vậy thì đừng đi ra.”

 

“Nhưng, ở đây không có b a o, em sẽ mang t h a i đó…”

 

“Nhan Nhan, chúng ta cũng nên có con rồi.”

 

“Vậy anh muốn có con rồi ư?”

 

“Muốn.”

 

Anh ấy vừa trả lời, vừa vén vạt váy dài đến đầu gối của tôi lên.

 

Rất dễ dàng điều chỉnh thành tư thế n g ồ i lên phần eo và bụng của anh ấy.

 

“Nhan Nhan, cúi xuống.”

 

Tôi nghe lời cúi đầu, đúng lúc Trần Tấn Nam hơi ngẩng lên hôn tôi.

 

Nhìn từ góc độ này, gương mặt anh ấy quả thực hoàn mỹ không khuyết điểm.

 

Và vào khoảnh khắc anh ấy hôn tôi, mọi hàng rào phòng thủ chớp mắt vỡ tan tành.

 

Nếu như thực sự có t h a i…

 

Sinh bé con giống y đúc Trần Tấn Nam.

 

Nhất định vừa đẹp trai, vừa thông minh.

 

Tôi bị anh ấy hôn đến mê muội đầu ó c.

 

Có vẻ như Trần Tấn Nam cũng cố ý kéo dài sự k í c h đ ộ n g đó thật lâu.

 

“Thư ký Ôn…”

 

Nói được một nửa, anh ấy hôn lên x ư ơ n g quai xanh của tôi vừa khàn giọng hỏi: “Bày đủ trò để c á m d ỗ anh là có mục đích gì?”

 

Tôi nhịn không được trợn mắt, anh ấy diễn đến n g h i ệ n rồi hả?

 

“Còn không nói?”

 

Một tiếng vỗ giòn giã vang lên.

 

Tôi đau đến nức nở, nhưng vẫn không quên phục tùng: “Tổng giám đốc Trần, em, em muốn tăng lương.”

 

“Ồ? Muốn tăng bao nhiêu?”

 

“Hai, hai trăm ngàn?”

 

Tôi mở lời thăm dò. Chẳng phải người ta thường bảo đàn ông ở trên g i ư ờ n g là dễ nói chuyện nhất sao?

 

Một khi anh ấy vui, nói không chừng thực sự có thể tăng cho tôi lên hai trăm ngàn thì sao.

 

Động tác của Trần Tấn Nam đột nhiên trở nên nặng nề hơn: “Khẩu vị của thư ký Ôn không nhỏ nhỉ.”

Loading...