Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng - 8
Cập nhật lúc: 2025-01-29 07:44:55
Lượt xem: 1,650
Xe đổi hướng, Thẩm Tri Viễn lái về nhà anh ấy.
Căn hộ của anh rất sạch sẽ, không có đồ đạc bừa bộn, nhưng hơi quá trống trải.
Vừa bước vào nhà, con mèo vàng lập tức chạy tới, cọ tới cọ lui đầy nịnh nọt.
Như thể bảy năm qua tôi chưa từng rời đi.
“Sao rồi? Còn thích nó không?”
Thẩm Tri Viễn nhìn tôi chăm chú, như thể đang hỏi tôi rằng—còn thích anh ấy không?
Tôi ngồi xổm xuống, vuốt ve con mèo, rồi dưới ánh mắt của anh ấy, khẽ gật đầu.
---
Tôi và Thẩm Tri Viễn ở bên nhau.
Anh ấy hôn tôi, hơi thở nóng rực, môi lưỡi cuồng nhiệt đến mức khiến tôi gần như không chống đỡ nổi.
Anh ôm chặt tôi, giọng khàn khàn:
“Gầy rồi, gầy quá rồi.”
Trong mắt anh, đau lòng đến mức như sắp rơi nước mắt.
Bây giờ tôi thực sự đã gầy đi, hơi gầy so với bình thường, nhưng vẫn trong mức cân nặng hợp lý.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Tôi nấu cơm cho cậu ăn, được không? Từ nay về sau, cứ để tôi lo.”
“Được.”
Tôi mỉm cười trả lời anh ấy.
Tối đó, tôi ngủ lại nhà Thẩm Tri Viễn.
Hai người nằm chung một chiếc giường, con mèo vàng thỉnh thoảng lại chạy đến cọ cọ vào chúng tôi.
Thẩm Tri Viễn nhìn lên trần nhà, khẽ nói:
“Đừng sợ, mẹ tôi cũng bị trầm cảm. Không có gì to tát cả.”
Tôi chống người dậy, nhìn anh ấy:
“Mẹ cậu bây giờ thế nào rồi?”
Thẩm Tri Viễn nở một nụ cười nhạt:
“Bà ấy mất rồi.”
Tôi nín thở, đưa tay chạm vào mặt anh ấy.
Chẳng trách anh ấy có thể nhận ra tôi mắc chứng trầm cảm.
Thẩm Tri Viễn nắm lấy tay tôi, khẽ cọ má vào lòng bàn tay tôi.
“Bà ấy tự sát.
Tôi đã ngăn cản vô số lần.
Nhưng rồi bà ấy khóc và hỏi tôi rằng—bà ấy không có quyền được c.h.ế.t sao?”
Bà ấy có.
Vậy nên, Thẩm Tri Viễn đã để bà ấy ra đi.
Anh ấy không ngăn cản nữa, chỉ trơ mắt nhìn bà ấy bước vào cái chết.
Vì thế, bố anh ấy hận anh ấy, hận anh đã “giết chết” mẹ mình.
Nhưng kẻ thực sự g.i.ế.c người, chẳng phải chính ông ta sao?
Nếu ông ta không ngoại tình trong lúc mẹ anh ấy mang thai, nếu ông ta không khiến ông ngoại anh ấy tức đến chết, thì làm sao anh ấy lại mất mẹ?
Thẩm Tri Viễn cúi đầu nhìn tôi:
“Đừng rời xa tôi. Tôi biết tôi rất ích kỷ.”
Anh ấy không nói ra rằng, hồi trung học, anh đã nhìn thấy tôi đứng bên cửa sổ, lảo đảo như sắp rơi xuống.
Khoảnh khắc đó, anh sợ đến c.h.ế.t khiếp.
Tôi bật cười:
“Thẩm Tri Viễn, tôi không còn muốn c.h.ế.t nữa.
Tôi luôn tìm kiếm sự cứu rỗi.”
“Bây giờ tôi thậm chí còn không cần uống thuốc nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-con-mua-troi-lai-sang/8.html.]
Thẩm Tri Viễn không phải người duy nhất tôi tìm đến để cầu cứu.
Nhưng anh là người duy nhất đưa tay ra với tôi.
Thẩm Tri Viễn mỉm cười:
“Cậu dũng cảm giống mẹ tôi.”
Sống hay chết, cả hai đều cần dũng khí.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y anh ấy.
Tôi muốn hướng về phía sự sống.
Tôi sẽ không còn nghĩ đến cái c.h.ế.t nữa.
09
Tôi quay lại thị trấn nhỏ ở phương Nam, mở cửa tiệm.
Tôn Miểu Miểu gửi cho tôi mấy bức ảnh, tất cả đều là hình cô ấy múa.
Rất đẹp.
【Tấm nào đẹp nhất?】
Tôi nghiêm túc trả lời.
【Tấm nào cũng đẹp.】
Tôn Miểu Miểu gọi điện cho tôi, tự trêu chọc bản thân.
“Tớ cứ nghĩ mình sẽ trở thành một vũ công nổi tiếng, ai ngờ lại chôn chân trong trung tâm, dạy mấy đứa nhỏ nhảy múa.”
Tôn Miểu Miểu xuất thân từ một gia đình trung lưu.
Trước đây, bạn bè đều nghĩ cô ấy không thiếu tiền, nhưng thực ra, mọi người còn chưa có khái niệm rõ ràng về “giàu có”.
Người thực sự là hào môn đại lão, chính là Thẩm Tri Viễn.
“Thế cũng tốt mà, cậu yêu thích múa đến thế, cậu là hoa khôi cơ mà.”
Tôn Miểu Miểu cười rạng rỡ:
“So với cậu thì tớ còn kém xa.”
Tôi cười, không nói gì, cũng không dám đồng tình.
Tôn Miểu Miểu vẫn là ánh trăng sáng trong thanh xuân của tôi, một tài nữ kiêu hãnh.
Tôi từng mơ được trở thành một cô công chúa như cô ấy.
Bất chợt, Tôn Miểu Miểu hỏi:
“Cậu và Thẩm Tri Viễn đang ở bên nhau à?”
Tôi sững lại, rồi thành thật đáp:
“Ừ, tớ và anh ấy ở bên nhau rồi. Ngần ấy năm qua, tớ vẫn thích anh ấy.”
Tôn Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm:
“Thế thì, cuối cùng tớ cũng có thể hoàn toàn từ bỏ rồi.”
Cô ấy kể cho tôi nghe—sau khi tôi biến mất, Thẩm Tri Viễn đã tìm tôi rất lâu.
Mãi sau anh ấy mới phát hiện tôi đã hủy số điện thoại, hoàn toàn mất dấu.
Anh ấy thay đổi rất nhiều, càng ít cười hơn.
Bạn cùng bàn của anh ấy, ngoài tôi ra, không còn là ai khác.
Chỗ ngồi của tôi, anh ấy vẫn luôn giữ lại.
Người khác đều nghĩ Thẩm nam thần chỉ là hoài niệm quá khứ.
Chỉ có cô ấy biết, Thẩm Tri Viễn thích Quý Thu Dư.
Trong một thời đại mà ai cũng coi trọng ngoại hình, Thẩm Tri Viễn chỉ thích duy nhất con người Quý Thu Dư.
Tôn Miểu Miểu thực sự rất ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ việc có người có thể yêu một người sâu sắc đến vậy.
Cô ấy nghĩ, có lẽ cả đời này, cô ấy cũng chẳng gặp được một tình yêu như thế.
---